Quý nhân phù trợ Du - Chương 75 - Bật đèn lên
“Ai mà lại thần bí như vậy?” Vẻ mặt Hứa Mộc Thế khó hiểu.
“Sau này cậu sẽ biết.” Thẩm Du không biết giải thích mà tỏ ra thần bí, được chứng kiến vẻ mặt sửng sốt của người bạn học cũ sau nhiều năm không gặp sẽ rất thú vị, phải không?
Sau khi gửi tin nhắn cho Chung Tư Mộ nói rằng chủ quán lẩu này tình cờ lại là bạn học đại học của cậu, Thẩm Du cất điện thoại và nhìn Hứa Mộc Thế, người vẫn đang cố gắng đoán xem cậu đang nói đến ai.
“Đừng đoán nữa, cậu sẽ không đoán ra được đâu.” Nghĩ đến những tổn thất nhỏ mà cậu phải chịu lúc chơi game khi còn là sinh viên, tự nhiên Thẩm Du cảm thấy bất mãn không thể giải thích được.
“Tôi không đồng ý, tôi đoán ra thì cậu cũng sẽ nói là không đúng.” Hứa Mộc Thế bất đắc dĩ nói, nhưng anh không tin lắm.
“Được rồi, đoán xem.” Chung Tư Mộ vẫn còn một lúc lâu nữa mới đến cửa hàng, Thẩm Du cũng đang nhàn rỗi, cậu đang nghĩ đến việc chơi game với bạn bè cũ sau một thời gian dài mới gặp lại.
“Chính cậu bảo tôi đoán đấy, còn nói tôi khẳng định không nghĩ ra được, nhất định là người mà tôi có quen biết đúng không?” Hứa Mộc Thế hỏi dò một câu.
“Ừ.” Thẩm Du gật đầu.
“Hai chúng ta chủ yếu gặp nhau ở trường, số người quen biết chung của chúng ta cũng không vượt quá phạm vi này – là bạn học ở Kinh Ảnh phải không?”
Thẩm Du lại gật đầu, cười không nói, Chung Tư Mộ chỉ lớn hơn bọn họ mấy tuổi, bọn họ là bạn cùng lớp cũng là điều dễ hiểu.
“Tôi biết rồi!” Hứa Mộc Thế vỗ đầu, “Là Tiêu Doãn Nguyệt đúng không?”
“Ai?” Thẩm Du sửng sốt một giây, mới nhớ ra cái tên này là của một cô gái học cùng lớp với bọn họ, cô ấy rất nhỏ nhắn và ít nói, mấy năm nay cậu không hề nghe được bất kì tin tức gì về cô ấy, hơn nữa cậu cũng không biết liệu cô có còn làm việc trong làng giải trí hay không.
“Đừng giả vờ nữa.” Hứa Mộc Thế mỉm cười vỗ vai Thẩm Du với vẻ mặt mà anh đã biết rõ: “Đối với một nghệ sĩ như cậu, bạn bè của cậu cũng bận rộn như cậu thôi, đi du lịch nước ngoài thì đều là dành thời gian cho gia đình hoặc bạn bè, người yêu của cậu. Tôi đã loại bỏ các thành viên trong gia đình, chỉ có thể là người yêu. Tôi nhớ là khi còn đi học, cậu thích Tiêu Doãn Nguyệt. Thế nào? Cuối cùng cậu đã cưa được cô ấy chưa? “
“Đừng lấy con gái nhà người ta ra đùa nữa.” Thẩm Du không nói nên lời, đập vào vai Hứa Mộc Thế một cái, lắc đầu phủ nhận.
Các sinh viên Khoa Biểu diễn Điện ảnh và Truyền hình Bắc Kinh đều rất ưa nhìn, Tiêu Doãn Nguyệt chắc chắn cũng không ngoại lệ, hơn nữa, cô gái này là thành phần hiếm có trong số rất nhiều sinh viên trẻ đẹp. Thẩm Du khi còn trẻ cũng có chút cảm tình với cô, nhưng sự chút cảm tình này thậm chí còn không phải là ấn tượng tốt, hơn nữa hai người cũng đã nhiều năm rồi không hề liên lạc với nhau, làm sao có thể có loại quan hệ này chứ.
Hứa Mộc Thế cũng có trí nhớ rất tốt, không biết anh đào được cái tên này ở đâu ra.
“Được, được, không phải cô ấy.” Thấy Thẩm Du nghiêm túc, Hứa Mộc Thế nhanh chóng đổi chủ đề, nhưng vẫn không tha thứ, “Đó là ai vậy? Tào Huyền, Lục Gia Kỳ, Hạ Mẫn…”
“…” Với vẻ mặt không nói nên lời của Thẩm Du, Hứa Mộc Thế cuối cùng cũng dừng cuộc thi trí nhớ không chút chứng cứ về tên của các bạn học nữ cũ của mình.
“Không muốn nói thì đừng nói. Dù sao sau này gặp lại tôi cũng sẽ biết đó là ai.” Hứa Mộc Thế gọi người phục vụ vào, ra hiệu: “Đi thôi, đi thôi, anh bạn. Bạn cùng lớp đã sáu bảy năm không gặp, chúng ta uống một ly trước rồi nói chuyện tiếp nhé.”
“…” Cả quá trình Thẩm Du không nói được lời nào, cậu cảm thấy mời Chung Tư Mộ tới đây ăn tối có lẽ là một quyết định sai lầm.
Khả năng uống rượu của Thẩm Du từ khi học đại học đến nay đã rất kém, nhiều năm như vậy cậu vẫn không có chút tiến bộ chút nào. May mắn là Hứa Mộc Thế cũng biết trình độ của cậu nên đã nhờ người phục vụ mang cho cậu vài chai bia và các món ăn kèm truyền thống, rồi bắt đầu trò chuyện.
Hứa Mộc Thế và Thẩm Du là bạn cùng phòng bốn năm đại học, ngày thường họ đều gặp nhau trên lớp và sau giờ học, quan hệ của họ rất tốt, gặp lại bạn cũ, Thẩm Du không thể không nể mặt. Ở nước ngoài cũng không có nhiều mối lo lắng, uống mấy ly rượu, bụng dưới nóng bừng lên, cả người rơi vào cảm giác nằm như trên mây, ý thức của cậu vẫn còn tỉnh táo, nhưng khi đưa tay quay đầu lại, động tác cậu đã hơi chậm một chút.
Khi Chung Tư Mộ đẩy cửa phòng vào dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, những gì anh nhìn thấy là cảnh Thẩm Du với đôi má đỏ bừng, một tay đặt trên bàn với đôi mắt mơ màng.
“Tôi nói này, tửu lượng uống rượu của cậu không những không tăng lên, mà còn thụt lùi…” Hứa Mộc Thế chế nhạo nói, quay đầu lại khi nghe thấy tiếng mở cửa, thanh âm đột nhiên dừng lại.
“…Không, tôi có say à?”
Không để ý đến thanh niên mặc đồ thời Đường đang muốn nhéo cánh tay cậu, ánh mắt của Chung Tư Mộ chỉ dán chặt vào Thẩm Du kể từ khi anh ta bước vào cửa.
“Chung Tư Mộ.” Thẩm Du mặc dù có chút say, nhưng vẫn chưa bất tỉnh, nhìn thấy Chung Tư Mộ đi tới, cậu muốn đứng dậy, lại bị người ở cửa đẩy xuống.
“Em uống rượu à?” Chung Tư Mộ cau mày, một tay nâng má Thẩm Du lên kiểm tra nhiệt độ: “Em uống bao nhiêu rồi?”
“Một chút xíu thôi à.” Thẩm Du chỉ vào chai rượu đã vơi một nửa trên bàn, không hiểu gì chớp mắt hai lần, như để xác nhận lời nói của mình.
“…” Chung Tư Mộ nhìn thấy cảnh này im lặng vài giây, cuối cùng thở dài và đẩy ly rượu trước mặt cậu ra xa hơn.
“Đó là… đạo diễn Chung?” Hứa Mộc Thế ở một bên không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhìn người này xong lại nhìn người kia, cuối cùng xác định không phải do mình say rượu sinh ảo giác hay nằm mơ, mới ngập ngừng hỏi.
“Xin chào, tôi là Chung Tư Mộ.” Nghe vậy, Chung Tư Mộ buông Thẩm Du ra, quay người lại, đưa tay ra và giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
“Xin chào, xin chào.” Hứa Mộc Thế vội vàng bước tới bắt tay, tự nhiên anh cảm thấy căng thẳng giống như lúc kiểm tra nhạc cụ khi còn đi học, anh muốn đứng thẳng lên để kiểm tra xem quần áo của mình có nếp nhăn không.
Khi Hứa Mộc Thế còn đang học tại Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, Chung Tư Mộ đã trở nên nổi tiếng trong làng điện ảnh Trung Quốc, anh cũng là sinh viên của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh nên anh đã biết Chung Tư Mộ thông qua việc nghe những câu chuyện huyền thoại về Chung Tư Mộ.
Vì vậy, dù đã tốt nghiệp nhiều năm và không còn lăn lộn trong làng giải trí trong nước nhưng khi lần đầu nhìn thấy Chung Tư Mộ ngoài đời, Hứa Mộc Thế vẫn không khỏi cảm thấy luống cuống, căng thẳng xen lẫn sự hồi hộp. Nghĩ đến những trò đùa tục tĩu với Thẩm Du trước đây, anh chỉ muốn rút hết những lời đó lại.
“Được rồi, đạo diễn Chung đã đến rồi, hai người hãy thưởng thức một bữa thật ngon nhé. Tôi đi trước đây, lát nữa sẽ sai người bưng nồi và bát đĩa lên.” Hứa Mộc Thế thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng cũng không nói gì nữa. Anh cũng không rảnh suy nghĩ tại sao Thẩm Du và Chung Tư Mộ lại gặp riêng, anh cũng không hỏi trực tiếp trước mặt cậu, đành cười nói.
“Làm phiền cậu rồi.” Chung Tư Mộ lịch sự gật đầu và liếc mắt ra ngoài, anh không quay đầu lại cho đến khi bóng lưng cứng ngắc của Hứa Mộc Thế biến mất sau cánh cửa.
“Anh làm bạn học của em sợ đấy.” Thẩm Du vốn im lặng, tựa hồ đã say, ở sau lưng anh cười lớn.
“Còn tỉnh cơ à?” Chung Tư Mộ nhướng mày, xoay người ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du.
“Chỉ là nửa bình rượu thôi mà, say đến mức nào cũng sẽ không bất tỉnh được.” Thẩm Du bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đổi tay chống cằm: “Chỉ là cảm giác có chút kỳ lạ, em không biết phải giải thích thế nào khi cậu ấy hỏi nên em đành giả vờ say.”
“Không tin tưởng được à?” Chung Tư Mộ cầm lấy bình rượu xem, thấy nồng độ cồn không cao, anh yên tâm hỏi.
“Không phải là không tin, Hứa Mộc Thế nhìn có vẻ vô tư, thích đùa giỡn, nhưng cậu ấy không phải là người cẩu thả, sẽ không nói năng linh tinh.” Thẩm Du nheo mắt chậm rãi giải thích, nói cậu không có say, nhưng tốc độ load của não cậu rõ ràng đã bị chậm lại.
“Vậy em sợ cái gì? Cứ nói thôi, chuyện của chúng ta có gì mà phải xấu hổ.” Chung Tư Mộ nắm lấy bàn tay của nam diễn viên đang say khướt, xoa xoa bên trái mặt đỏ bừng của cậu rồi mỉm cười.
“Thật xấu hổ khi không nói…” Thẩm Du im lặng vài giây, sau đó đột nhiên lẩm bẩm, giây tiếp theo cậu vùi mặt vào cánh tay Chung Tư Mộ đang vuốt ve mình, sau khi uống say, cậu thẳng thắn và đáng yêu hơn nhiều so với bình thường.
Chung Tư Mộ thừa dịp sờ lên gáy ấm áp của Thẩm Du, cảm nhận được sự mềm mại từ lòng bàn tay anh, nhìn chỗ bia trên bàn, cậu nhướn mày suy tư, không rõ mình đang nghĩ gì nữa.
Thẩm Du đã gọi đồ ăn trước đó, sau khi Hứa Mộc Thế vào nói chuyện với cậu, người phục vụ nhanh chóng bê nồi và các món ăn cùng một lúc. Bị mùi thơm của nồi lẩu hấp dẫn, đầu óc Thẩm Du cũng tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo lại một chút, cậu vui vẻ nhắc đến một số chuyện thời sinh viên mà cậu mới nhớ ra với Chung Tư Mộ, trong khi cho nguyên liệu vào nồi và múc thịt viên ra, cậu nhận ra có gì đó khác lạ và quay lại nhìn Chung Tư Mộ.
“Anh, anh có chỗ nào không vui à?”
Chung Tư Mộ tự nhủ trong lòng chứ không nói ra ‘Tất nhiên là không vui, anh là sư huynh của em mà em còn không biết.’ Anh bất lực giúp cậu gắp những viên thịt đang lơ lửng trên không vào trong bát.
“Mấy chuyện trước đó em còn chưa chịu đựng đủ hay sao? Sao còn dám uống rượu một mình ở bên ngoài nữa hả?” Chung Tư Mộ nhìn đôi mắt có chút choáng váng của Thẩm Du, khóe mắt tự nhiên có chút rũ xuống càng trở nên vô hại hơn. Lần này cậu hơi đỏ mặt, cậu cảm thấy có một số điều cần phải nhấn mạnh.
“…Không phải,” Thẩm Du dừng lại, mím môi, không hiểu mình vừa nói gì, nhưng lại thành công khiến Chung Tư Mộ hoàn toàn không nói nên lời: “Tại em biết anh nhất định sẽ tới đón em .”
“…” Chung Tư Mộ im lặng một lúc rồi mỉm cười, hôn lên trán Thẩm Du dưới ánh mắt ngơ ngác của cậu.
“Em có thích uống rượu không?” Chung Tư Mộ vừa hỏi vừa rót rượu.
“Không, chỉ thỉnh thoảng em muốn uống một chút thôi, nhưng vì e tửu lượng của em kém quá nên không dám uống, lại sợ phiền phức nên chưa bao giờ dám uống.”
“Hôm nay ngoại lệ đi.” Chung Tư Mộ mỉm cười đưa ly rượu tới trước miệng Thẩm Du.
Thẩm Du theo bản năng cúi đầu nhấp một ngụm, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ nghi hoặc với chút ý thức còn tỉnh táo của mình.
“Không phải em nói hôm nay ở đây đã có anh đưa em về nhà sao?” Chung Tư Mộ duỗi ngón tay cái lau đi những giọt rượu vô tình tràn ra từ khóe miệng Thẩm Du, trầm giọng nói: “Trong tương lai cũng sẽ như vậy.”
Nước lẩu sôi khuấy động dầu ớt cay đỏ tươi, tụ lại và phân tán không đều, các nguyên liệu khác nhau đều trở nên lờ mờ trong nồi, nhiệt độ cao và mùi thơm cay nồng từ trên bàn bay lên, lan tỏa khắp phòng riêng. Nguyên liệu trên đĩa cũng dần dần biến mất, bình rượu trên bàn cũng cạn đáy, không biết đã ăn bao lâu rồi, khi trong nồi không còn nguyên liệu mới, Thẩm Du cuối cùng cũng không cầm được đũa trên bàn nữa, cậu ngoan ngoãn nằm trên bàn, nhắm mắt lại.
“Thẩm Du?” Chung Tư Mộ nhẹ nhàng đẩy người đàn ông bên cạnh tựa hồ đang mộng du nhưng lại không nhận được phản ứng.
“Thẩm Du?” Chung Tư Mộ nhìn dái tai màu đỏ lộ ra dưới mái tóc mềm mại của Thẩm Du, anh không kìm chế được, đưa tay ra gãi, điều này khiến đối phương khẽ ậm ừ.
Chung Tư Mộ không biết mình đã cười bao nhiêu lần nữa, nói cách khác, nụ cười trong mắt anh kể từ đó chưa bao giờ dừng lại.
Anh chống tay xuống bàn, hạ người cúi đầu đến gần hơn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Chung Tư Mộ nhìn người ở gần mình với đôi mắt trống rỗng trong nửa giây, cuối cùng thấp giọng gọi: “Vợ?”
“…” Bị quấy rầy trong lúc nghỉ ngơi, Thẩm Du bất mãn mím môi, nghi hoặc mở mắt ra, nhìn khuôn mặt phóng to trước mặt mình, không biết có phải mình đang say hay không, cậu chỉ muốn bịt miệng đối phương, đột nhiên cậu vươn tay ôm lấy cổ Chung Tư Mộ, ngẩng đầu hôn anh.
“…”
Chung Tư Mộ đương nhiên sẽ không từ chối sự chủ động này, anh sửng sốt nửa giây sau lập tức phản ứng, một tay ôm lấy eo Thẩm Du đứng thẳng lên, khiến nam nhân đang nửa tỉnh nửa mê kia hoàn toàn choáng váng, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, anh cúi đầu hôn sâu hơn, không khí nồng nặc mùi rượu và dục vọng không thể giải thích được, lúc này, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng nồi lẩu và tiếng rên khiến người ta đỏ mặt, tim đập.
“A Du, hai người ăn đi-” Hứa Mộc Thế quên gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn, liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đang ôm hôn say đắm không rời.
“…” Cậu nhanh chóng đóng sầm cửa lại, đầu óc Hứa Mộc Thế trống rỗng, dựa vào tường, vẻ mặt đờ đẫn. Khi ý thức của cậu hơi khôi phục, cậu lại mở cửa ra, Chung Tư Mộ một tay ôm Thẩm Du, ngồi lên trên ghế.
“Đạo diễn Chung đó… anh sẽ không giết ai chỉ để bịt miệng phải không?” Dưới ánh mắt bình tĩnh của Chung Tư Mộ, Hứa Mộc Thế bước vào phòng rồi đóng cửa lại, mỉm cười.
“Nếu cậu tò mò, cậu có thể đợi Thẩm Du tỉnh lại rồi ngày mai hỏi em ấy. Đừng có nói nhảm chuyện gì.” Chung Tư Mộ nhìn vào mắt Hứa Mộc Thế nói, mặc dù anh không làm gì cả nhưng cậu vẫn cảm thấy rất áp lực. “Thẩm Du nói rằng em ấy tin tưởng cậu và hy vọng có thể duy trì tình bạn này.”
“Tất nhiên, tôi hiểu chuyện này. Tôi và A Du đã biết nhau nhiều năm như vậy, tôi chắc chắn sẽ không nói những chuyện vô nghĩa.” Hứa Mộc Thế nghe thấy điều này liền gật đầu liên tục, gần như thề rằng, “Chỉ có ba người chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay!”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Hôm nay rất vui được gặp cậu. Hẹn gặp lại khi chúng ta có duyên.” Chung Tư Mộ mỉm cười rồi Thẩm Du đứng lên.
“Anh sắp phải đi à?” Hứa Mộc Thế thấy thế liền hỏi.
“Bữa ăn cũng đã ăn xong, cảm ơn vì lòng hiếu khách của cậu. Thẩm Du say rồi, không thể ở đây mãi được.” Chung Tư Mộ vừa cố gắng đánh thức Thẩm Du vừa giải thích.
“Ừm… Nếu anh không có phương tiện đi lại thuận tiện thì ở tầng trên có một khách sạn cao cấp khá tốt. Anh có thể đi lên bằng thang máy nội bộ.” Hứa Mộc Thế lưỡng lự nói khi thấy Thẩm Du đang ngơ ngác. Cậu ấy thực sự say rồi.
Chung Tư Mộ nghe xong liền nhìn cậu, không nói thêm gì, Hứa Mộc Thế nuốt khan lo lắng khi nhìn tình hình giữa hai người, không suy nghĩ liền bổ sung thêm: “Hệ thống vệ sinh và các trang thiết bị, phụ kiện… khá đầy đủ.”
“…” Ngay khi Hứa Mộc Thế nhận ra mình vừa nói gì liền ước gì có thể quay ngược thời gian và đánh chính mình, Chung Tư Mộ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cám ơn.” Cởi áo khoác khoác cho Thẩm Du, rồi cẩn thận đeo khẩu trang vào, Chung Tư Mộ nhẹ nhàng nói hai chữ và gật đầu với Hứa Mộc Thế, đỡ Thẩm Du đi ra khỏi quán lẩu, không nói một lời. Anh chấp nhận lời đề nghị này mà không có bất kì ý nghĩ nào khác.
“Chúng ta đi đâu? Chúng ta về nhà à?” Khu mua sắm đã trở nên vắng vẻ vào ban đêm, liếc nhìn chỉ có thể nhìn thấy một vài người. Ý thức của Thẩm Du phục hồi một chút bởi cơn gió lạnh trên lối đi, nhưng đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng, cúi đầu dựa vào vai Chung Tư Mộ hỏi.
“Nhà chúng ta ở Bắc Kinh, quay xong phim mới về được.” Chung Tư Mộ chỉnh lại quần áo của Thẩm Du, kiên nhẫn giải thích.
“Vậy chúng ta đi đâu?” Thẩm Du bất đắc dĩ hỏi, cảm thấy mình tựa như đã tỉnh lại nhưng vẫn còn say.
“Bạn học cũ của em vừa giới thiệu một khách sạn, nó chỉ cách đây vài tầng… Em có muốn đi không?” Chung Tư Mộ không rõ người đàn ông này còn có bao nhiêu ý thức, anh cố gắng cám dỗ cậu.
“…” Thẩm Du đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn Chung Tư Mộ, đầu óc lang thang không biết đang ở nơi nào, Chung Tư Mộ không còn cách nào khác đành phá vỡ trầm mặc trước đó, mở miệng nói, cậu tựa hồ đột nhiên trở nên sáng suốt hơn: “Anh là đang cố ý hỏi sao?” “Em uống?” “Ủa?”.
Đạo diễn Chung nhướng mày khi suy nghĩ nhỏ nhặt của mình bị vạch trần, không thể phủ nhận, ngược lại Thẩm Du nhận ra mặt mình nóng bừng, đầu óc vốn đã hỗn loạn lại càng như muốn nổ tung.
“Vậy anh Du, xin hỏi anh có muốn đi không?” Chung Tư Mộ nhìn vào mắt Thẩm Du và hỏi lại. Trong mắt anh có tình yêu không thể che giấu và sự khao khát âm thầm cháy bỏng hơn.
“…Đi.” Thẩm Du gần như cúi đầu vào ngực anh, hồi lâu mới nói ra một chữ như tiếng muỗi kêu, tai và cổ cậu đều đỏ bừng.
Chung Tư Mộ mỉm cười, nắm lấy tay người yêu vẫn đang lúng túng chôn mặt trước ngực mình không chịu ngẩng đầu lên, đi theo biển chỉ đường đến thang máy nội bộ cách đó không xa.
“Say rượu rồi tình dục là sai lầm.” Thẩm Du suốt chặng đường luôn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lặng lẽ lẩm bẩm.
“Em đã bao giờ nghe thấy một từ tương tự khác chưa?” Chung Tư Mộ nghe thấy điều này không thể nhịn cười, vòng tay qua eo Thẩm Du trong thang máy, thì thầm vào tai cậu “Say rượu và trăng hoa.”
Đáp lại anh là nhiệt độ của người trong vòng tay anh tăng đột ngột.
Bình luận chương "Chương 75 - Bật đèn lên"
Top lượt xem của web
Yêu Đơn Phương
Quỷ Dạ Khúc
Omega Complex
Dưới Ánh Đèn Xanh
Vận Xui
Rắc Rối Ngọt Ngào
Mới Đăng Tải
Bình luận mới nhất
Lịch
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 |
8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 |
15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 |
22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
29 | 30 | 31 |