Quý nhân phù trợ Du - Chương 74 - Bạn cũ
Sau khi được An Vy nhắc nhở, rốt cục Thẩm Du cũng nhớ ra hôm nay kết cục của “Theo đuổi ngọn gió” đã được phát sóng. Do chênh lệch múi giờ nên cậu rất ít để ý tới tin tức trong nước, hơn nữa với lịch trình bận rộn của mình, cậu thực sự đã quên mất sự kiện quan trọng này.
“May mà có em nhắc nhở.” Thẩm Du vừa lấy điện thoại di động ra vừa cảm ơn.
“Không sao, những chuyện như này là việc của em mà.” An Vy cười lắc đầu, cô chỉ nói đùa thôi, nếu Thẩm Du phải nhớ hết mọi chuyện, những người làm trợ lý như bọn họ sẽ làm gì chứ?
“Đoạn cuối cùng của “Theo đuổi ngọn gió” được phát sóng đặc biệt – một tập duy nhất vào cuối tuần này. Bây giờ là khoảng 8 giờ tối theo giờ trong nước, tập cuối vừa kết thúc. Kết phim về cái chết của Hà Khí đã lên hot search, rất nhiều người đang khóc ròng. Nếu anh muốn gửi một lưỡi dao cho biên tập viên, anh Du, anh có thể trả lời các chủ đề nóng hổi này.”
Lúc An Vy đang giải thích thì Thẩm Du đã lấy điện thoại di động ra bấm vào weibo, mạng nước ngoài tải hơi chậm, phải mất một lúc mới đọc hết các hot search, các hashtag # Theo đuổi ngọn gió đại kết, # Hà Khí tiên sinh tiêu tan và # Gửi lưỡi dao cạo cho biên kịch Theo đuổi ngọn gió đều nằm trong danh sách hot search và hot search top đầu thực sự là “gửi lưỡi dao cạo”.
Sau khi lướt qua các hot search, Thẩm Du bấm vào weibo của biên kịch Theo đuổi ngọn gió Hà Thái Thái, quả nhiên cậu thấy được phản hồi của cô.
“@Hà Thái Thái: “Theo đuổi ngọn gió” cuối cùng cũng đã kết thúc. Các bạn đã xem đại kết chưa? Từ khi bắt đầu quay phim cho đến khi kết thúc và phát sóng, đã mất gần nửa năm. Cảm ơn các diễn viên và nhân viên trong đoàn. Mình cũng xin cảm ơn tất cả khán giả đã dành tình cảm cho “Theo đuổi ngọn gió”. Là một web drama có vốn đầu tư nhỏ, “Theo đuổi ngọn gió” không thể có được thành công như ngày hôm nay nếu không có sự quan tâm của mọi người [Trải hoa] [Trải hoa]!
“Nhưng mình nghe nói mọi người thực sự muốn gửi cho tôi một lưỡi dao cạo?! Mình vẫn không phải là Cửu Dao mà anh ấy thích! [Che mặt mà khóc] Trong phần cuối của vở kịch, Hà Khí đã từ bỏ tất cả, chọn hy sinh và biến mất vì Cửu Dao. Trên thực tế, mọi người đều biết anh Thẩm Du, một diễn viên nghiêm túc và chăm chỉ và sẽ còn rất rất rất lâu nữa mình mới có thể có cơ hội được đồng hành cùng anh ấy trong tương lai.”
“Cuối cùng, xin đừng đặt bất kỳ gánh nặng nào lên nhà sản xuất. Chỉ cần trực tiếp gửi tiền, việc chuyển đổi lưỡi dao ra là việc của mình. Mình sẽ nhận quà của mọi người ~”
Mặc dù weibo của Hà Thái Thái vẫn mang phong cách hài hước, thoải mái nhưng nhiều chi tiết đã trưởng thành hơn rất nhiều, có vẻ như hành trình “Theo đuổi ngọn gió” không chỉ có Thẩm Du trưởng thành và thay đổi.
Trên weibo, vô số fan của bộ phim và diễn viên nghe được tin này đều kêu gào, tuy rằng sau khi xem xong tập cuối ai cũng muốn gửi dao cạo cho biên kịch, nhưng người khiến kịch bản trở thành như vậy không chỉ là biên kịch mà còn là diễn viên chính và nhà đầu tư. Trời ơi, nếu không có cô ấy thì sẽ không có bộ phim “Theo đuổi ngọn gió” mang đến những giọt nước mắt vui có, buồn có cho vô số người, mọi người đều cảm thấy rằng dù có muốn thì họ cũng không thể phàn nàn.
Thẩm Du suy nghĩ một chút, trực tiếp chuyển tiếp weibo của Hạ Thái Thái.
“@Thảm Du sy: Cảm ơn Hà tiểu thư đã khen ngợi, cảm ơn em đã giao cho anh vai Hà Khí để chúng ta có thể mang đến cho mọi người niềm vui và một mùa hè đầy cảm xúc sắp trôi qua này. “Theo đuổi ngọn gió” đã kết thúc, Hà Khí cũng đã đưa ra lựa chọn cuối cùng. Anh hy vọng câu chuyện này có thể lưu lại trong trí nhớ của mọi người và anh hy vọng sau này chúng ta thỉnh thoảng có thể gặp nhau. P/s. Hà lão sư khi nào nhận được tiền dao cạo, nhớ chia cho tôi một phần nhá [mong đợi]”
Sau khi đăng lại weibo, Thẩm Du không đi xem Cá Khô Nhỏ chạy tới than thở cuối cùng anh Du cũng “nổi bọt”, cũng không lập tức đặt điện thoại xuống mà thay vào đó rút tai nghe ra, ngồi trong phòng thay đồ. Bật màn hình lớn rồi một mình xem kỹ đoạn kết của “Theo đuổi ngọn gió”.
Cuối phim, khi Cửu Dao và Nhiếp Lạc gặp nguy hiểm, Hà Khí, người đã nói rằng họ sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau nữa, lại xuất hiện, anh vẫn mang phong thái duyên dáng và tự tại như vậy, nhưng từng việc một anh lại hành động hoàn toàn không phù hợp với khí chất đấy.
Anh lần lượt vạch trần tất cả những trò lừa đảo trước mặt những người bạn cũ, với nụ cười chế giễu và ngôn từ sắc bén, đầy mỉa mai khiến tất cả những người có mặt không nói nên lời, anh mặc bộ đồ màu trắng và đóng mở một chiếc quạt gấp. Trong cuộc đời của Hà Khí, đây là khoảng thời gian tăm tối nhất. Khi lời nói lên đến đỉnh điểm, người đứng sau cuối cùng cũng không thể không hành động, anh mỉm cười nhẹ nhàng và hy sinh tất cả những gì mình có cho cô gái mà anh luôn dõi theo từ nhỏ đến khi lớn lên.
Đến từ núi, sông, hồ và biển, trở về trái đất bao la, gió được cho là tản mạn giữa trời và đất, tự do đến mức có thể ở khắp mọi nơi, làm sao nó có thể bị kiềm chế bởi cảm xúc của con người?
Nhưng khi gió thổi trở lại, đã không còn thấy chàng thiếu niên xinh đẹp trong bộ đồ trắng với khuôn mặt ấm áp đó nữa.
…
Cuối phim, một giọng nữ dịu dàng hát nhạc phim êm dịu, màn hình dần dần tối đi, Thẩm Du ngẩng đầu thở dài một hơi, nhận ra đã đến giờ ăn tối.
Tuy cậu đã biết hết những tình tiết này và tự mình đóng phim, nhưng phiên bản phát sóng chính thức sau khi chỉnh sửa lại khác, Thẩm Du một lần nữa đắm chìm vào vai Hà Khí, trong lòng có vạn cảm xúc dâng trào rồi biến thành một tiếng thở dài.
Mỗi vai diễn cậu đóng đều là báu vật đáng sưu tầm của bản thân cậu, Thẩm Du không phải Hà Khí, cậu có thể hiểu lựa chọn của anh ấy, nhưng không thể đưa ra lựa chọn thay anh ấy, dù sao người này chỉ tồn tại ở ‘Theo đuổi ngọn gió”, ở trong chính thế giới của anh ấy, chính là vì không phân biệt được điểm này mà nhiều người hâm mộ đã gây ra vô số tai nạn làm hại người khác và chính bản thân họ.
Dù sao thì ‘Theo đuổi ngọn gió” đã kết thúc. Mùa hè vừa qua, với tư cách là một bộ phim truyền hình trực tuyến đầu tư nhỏ, dựa cốt truyện và kỹ năng diễn xuất của các diễn viên để thoát vòng giữa vô số IP đầu tư lớn, mang lại cho một số diễn viên chính cơ hội trong sự nghiệp. Nó đã thu hút rất nhiều sự chú ý và chủ đề cho một số diễn viên chính, đồng thời cũng được dự đoán sẽ được nhắc đến và so sánh vô số lần trong tương lai.
Với Thẩm Du, người đã đảm nhận nhân vật trong “Theo đuổi ngọn gió” cũng được hưởng lợi từ bộ phim, vẫn còn một chặng đường dài đang chờ cậu trên con đường làm diễn viên.
Thẩm Du không để tâm đến bất kỳ tin tức trong nước nào, cậu đắm mình vào công việc trên phim trường thêm vài ngày, cuối cùng cũng hoàn thành hết tất cả cảnh quay của mình tại căn cứ quay phim này, bước tiếp theo là đến lưu vực sông Amazon ở Nam Mỹ để quay phim.
Đoàn làm phim còn có một số cảnh quay cùng các diễn viên khác và diễn viên phụ chưa kịp quay, đồng thời toàn bộ đoàn phim cũng cần phải chuẩn bị thật tốt cho chuyến đi Nam Mỹ, nên Thẩm Du tạm thời có mấy ngày để nghỉ ngơi, nhìn thấy Chung Tư Mộ vẫn còn bận rộn, cậu tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này để ở một mình, check-in và vui chơi ở Los Angeles.
Đi bộ trên đường phố xa lạ, giữa những ngôn ngữ, màu da và màu tóc xa lạ, cậu không cần lo lắng bị paparazzi bắt gặp hay bị nhận ra, Thẩm Du rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác thản nhiên đi lại giữa đám đông, trong lòng cảm thấy thư thái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Du thấy một quán lẩu trên mạng xã hội được du khách đánh giá nhiệt tình, phát hiện cách nơi mình ở không xa, cậu đột nhiên cảm thấy cơn háu ăn của mình bị kích thích, nóng lòng muốn ăn một nồi lẩu.
Sau khi gửi ảnh chụp màn hình cho Chung Tư Mộ, Thẩm Du liền gửi icon với vẻ mặt mong đợi, đối phương liền nhanh chóng đáp lại.
“Muốn ăn lẩu à? Tối nay anh cũng sắp xong việc với ekip rồi. Em có thể đến đó trong khoảng một hoặc hai giờ nữa rồi đợi anh.”
“Vậy em đến cửa hàng trước.” Thẩm Du đứng trên đường không nhịn được nở một nụ cười, giây tiếp theo cậu liền ý thức được biểu cảm trên mặt của mình, nhưng trong lòng vẫn thoải mái vui vẻ, giống như một loại đồ uống có ga với những bong bóng nhỏ.
Quán lẩu được giới thiệu nằm ở khu ăn uống của một trung tâm mua sắm lớn ven đường, liếc nhìn đã thấy mức giá không hề thấp, may Thẩm Du cũng không thiếu tiền để ăn một bữa, cậu lấy điện thoại ra mở map và chọn lộ trình rồi đi bộ đến đó, trong lòng đã có phác thảo sẵn thực đơn món lẩu, chỉ khi ra nước ngoài, cậu mới có thể cảm nhận chính xác hơn tác động sâu sắc của món ăn tự làm trong lòng mình.
Cô gái viết bài giới thiệu cho biết các món ăn của quán lẩu tên Kinh Ảnh này rất tươi ngon và đầy đủ, hương vị không cố Tây hóa mà đúng vị quê hương, ông chủ cũng rất đẹp trai và nhiệt tình, sẽ đích thân đón tiếp người Trung Quốc. Khách du lịch não gặp anh cũng đều phải khen ngợi năm sao.
Thẩm Du không có hứng thú với ông chủ đẹp trai, nhưng cậu có chút tò mò, tên cửa hàng này giống hệt tên viết tắt của trường cũ của cậu, không biết ai lại nghĩ ra cái tên trùng hợp như vậy, điều này khiến cậu có cảm giác gần gũi.
Khoảng mười phút sau, thang máy dừng lại ở tầng mười, Thẩm Du cất điện thoại đi, cậu đã đeo một chiếc khẩu trang màu đen dùng một lần, mặc dù ở Mỹ không có nhiều người biết đến cậu, nhưng cậu vẫn nên chú ý khi đi đến những nơi đông người Trung Quốc.
Vị trí của quán Lẩu Kinh Ảnh này rất dễ tìm, dù là có rất nhiều biển hiệu tiếng Trung bằng tiếng Anh hay hương vị hầm hố của món lẩu đều độc đáo, khi Thẩm Du đẩy cửa bước vào thì đã hơn 8 giờ’ tối, theo giờ Los Angeles, cửa hàng được trang trí theo phong cách Trung Hoa, không đông khách, người phục vụ nhanh chóng dẫn cậu đến một chiếc bàn nhỏ.
Ngồi xuống bàn Bát Tiên, Thẩm Du tháo khẩu trang xuống, đang định lấy điện thoại di động ra báo cho Chung Tư Mộ biết mình đã đến thì cửa phòng vừa đóng lại bị gõ.
“Xin chào, tôi là quản lý của quán Lẩu Kinh Ảnh, tôi có thể vào được không?” Một giọng nam dễ chịu vang lên, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không nhớ ra là của ai.
“Mời vào.” Thẩm Du suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng chủ cửa hàng có thể không biết cậu vì anh ấy sống ở nước ngoài đã lâu, cậu cảm thấy nếu tiếp tục đeo khẩu trang, cậu sẽ dễ bị chú ý hơn.
Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ đồ thời Đường màu xanh đậm bước vào cầm một bát trái cây, anh đang mỉm cười, vẻ ngoài quả thực đẹp trai như cô gái viết bài đánh giá nói. Nếu bước chân vào làng giải trí và trở thành diễn viên cũng sẽ không quá khó.
“Đây là trái cây theo mùa, mời quý khách từ từ dùng.” Người đàn ông đặt đĩa trái cây trước mặt Thẩm Du, có lẽ anh cảm nhận được vị khách này hình như đã nhìn chằm chằm vào mình từ khi bước vào cửa, liền ngẩng đầu liếc nhìn cậu, rồi đột ngột dừng lại.
“Thẩm Du?”
“…Hứa Mộc Thế?”
Người đàn ông được Thẩm Du gọi tên liền mỉm cười, đứng thẳng lên sờ trán: “Hôm nay quả là một ngày định mệnh, cậu đến Mỹ khi nào vậy, bữa tối nay để tôi đãi cậu.”
“Thôi không cần đâu.” Thẩm Du nhìn người bạn học cũ cũng là bạn cùng phòng nhiều năm không gặp này, mặt đầy thắc mắc: “Tốt nghiệp xong cậu không vào giới giải trí, tôi cũng không liên lạc nhiều với bạn học cũ, tôi tưởng cậu đã về nước kế thừa sự nghiệp của gia đình rồi, sao lại tới Mỹ mở quán lẩu vậy?”
“Kế thừa sự nghiệp của gia đình? Tiểu Du, cậu nghĩ rằng gia đình tôi có sản nghiệp thật sao?” Hứa Mộc Thế nghe thấy điều này liền nhướn mày.
“Ở trường ai mà không biết cậu là một thiếu gia, không cần phải học tập chăm chỉ chứ?” Thẩm Du trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Tôi chỉ cảm thấy làm diễn viên không thích hợp với mình thôi!” Sau vài câu nói đùa ngầm, Hứa Mộc Thế tìm lại cảm giác thời sinh viên của mình, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống cạnh Thẩm Du.
“Khi còn đi học, gia đình tôi đã di cư để làm kinh doanh. Sau khi ra trường, tôi không muốn làm nghệ sĩ nên quyết định ra nước ngoài. Gia đình tôi đã góp vốn và mở quán lẩu này”. Mộc Thế vừa nói vừa chọc một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, “Một mặt là do chênh lệch múi giờ, mặt khác, giới nghệ sĩ thực sự hỗn loạn nên tôi cũng không liên lạc nhiều với bạn học cũ.”
“Tôi nhớ đây là trái cây đưa cho tôi mà, phải không?” Thẩm Du nghe xong cũng không hỏi thêm chuyện riêng của Hứa Mộc Thế nữa mà nhìn người đàn ông đang ăn dưa hấu một cách thích thú, mỉm cười.
“… Hiện tại cậu đã là một minh tinh lớn, cậu có thể đừng keo kiệt như vậy được không?” Quả nhiên, giây tiếp theo Hứa Mộc Thế lập tức nhân cơ hội đổi chủ đề.
“Xem ra bạn cùng phòng cũ của tôi vẫn còn quan tâm đến cuộc sống của tôi.” Thẩm Du nghe xong cố ý nói.
“Xem cậu nói cái gì kìa, tôi vẫn luôn âm thầm ủng hộ cậu đấy.” Hứa Mộc Thế cười nửa vời, Thẩm Du cũng không quá để tâm vấn đề này.
Mặc dù sống ở nước ngoài đã lâu và không đọc nhiều tin tức trong nước nhưng vẫn có những cô gái trẻ đi du lịch thường xuyên ghé thăm quán lẩu này, Hứa Mộc Thế nghe từ miệng họ nên biết được rằng chàng trai trẻ có tài diễn xuất xuất sắc cuối cùng trở thành một ngôi sao được nhiều người hâm mộ, anh thầm mừng cho cậu ấy, nhưng nhiều năm rồi anh cũng không gặp lại cậu và cũng không có cách nào để liên lạc với cậu.
“Thời gian trôi nhanh quá, cậu tựa hồ không hề già đi chút nào.” Nói đùa xong, Hứa Mộc Thế nhìn Thẩm Du trông còn rất trẻ, cảm thán nói.
“Đây là để phục vụ cho việc quay phim thôi.” Thẩm Du sờ sờ kiểu tóc nam tính được mà cậu đặc biệt cắt, “Cậu cũng không thay đổi gì nhiều.”
“Đúng vậy, thời gian luôn bao dung hơn với những người đẹp trai.” Hứa Mộc Thế nghe vậy mỉm cười tự hào.
“Vẻ mặt không biết xấu hổ này vẫn không hề thay đổi.” Thẩm Du thấy vậy không nói nên lời.
“Hahaha.” Hứa Mộc Thế không khỏi bật cười, cuối cùng lắc đầu, “Tôi vẫn nhớ cậu rất ngưỡng mộ Chung Tư Mộ và nói rằng cậu nhất định sẽ trở thành một diễn viên mà ai nhắc đến cũng sẽ nhận ra. Bây giờ thì đã thành hiện thực rồi đó. Tôi chỉ không ngờ là tôi lại mở quán lẩu dù luôn miệng nói rằng muốn làm ông chủ lớn”
“Hiện tại không phải cũng đã là ông chủ rồi sao?” Thẩm Du nhớ lại chuyện thời sinh viên cũng cười.
Mặc dù lúc đó họ đang theo học tại một trường nghệ thuật nổi tiếng trong nước nhưng họ cũng giống những sinh viên bình thường hơn là những ngôi sao, họ sẽ than thở về đồ ăn trong căn tin và lo lắng trước những kỳ thi tuyển sinh. Trời cao mây nhạt, đâu biết công việc khó khăn, cuộc đời khó lường.
“Thôi, đừng nói nữa, cứ gọi bất cứ thứ gì mà cậu muốn. Hôm nay tôi mời!” Hứa Mộc Thế lắc đầu xua tay. Một trong bốn niềm vui lớn của đời người là gặp lại bạn cũ, hôm nay tình cờ gặp được Thẩm Du, nếu nói không vui và hưng phấn thì là nói dối.
“Chờ một chút, tôi có một người bạn nữa cũng tới ăn tối.” Thẩm Du tranh thủ liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, Chung Tư Mộ đã chuẩn bị rời đi.
“Ồ đúng rồi, cậu bảo không phải tới đây chơi một mình.” Hứa Mộc Thế vỗ đầu hắn, tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Nói ra sợ sẽ dọa cậu mất.” Thẩm Du nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Mộc Thế, sau đó tưởng tượng cảnh tượng khi anh nhìn thấy Chung Tư Mộ, không khỏi bật cười.
Bình luận chương "Chương 74 - Bạn cũ"
Top lượt xem của web
Yêu Đơn Phương
Quỷ Dạ Khúc
Omega Complex
Dưới Ánh Đèn Xanh
Vận Xui
Rắc Rối Ngọt Ngào
Mới Đăng Tải
Bình luận mới nhất
Lịch
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 |
8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 |
15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 |
22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
29 | 30 | 31 |