Quý nhân phù trợ Du - Chương 73 - Kết cục của "Theo đuổi ngọn gió"
Sau ngày hôm đó, tâm trạng khó có thể giải thích được của Thẩm Du cuối cùng cũng khá hơn, Chung Tư Mộ làm theo lời cậu, giảm thiểu thời gian ở một mình với Bona, đồng thời anh cũng thuê trợ lý dịch thuật chuyên nghiệp cho Bona để ở cùng cô ấy trên trường quay.
Bằng cách này, Bona sẽ có nhiều cơ hội để trò chuyện với những người xung quanh hơn, khi đó cô sẽ ít trò chuyện hơn với Chung Tư Mộ, nhưng không hiểu sao lại trở nên thân thiết với Trương Bắc Chinh, có lẽ loại người đàn ông có năng lực và vui vẻ này phù hợp với vẻ đẹp của người phụ nữ Âu Mỹ hơn.
“Lẩu? Ở Trung Quốc, chúng tôi không chỉ có lẩu canh cay mà còn có lẩu cừu, lẩu ba món ngon, lẩu cà chua…”. Trong thời gian nghỉ giữa giờ quay, Trương Bắc Chinh vất vả trò chuyện với Bona với sự giúp đỡ của phiên dịch viên.
Bona nghe vậy liền tỏ ra thích thú và nhờ người phiên dịch nói một câu dài, đại khái là muốn đến Trung Quốc để thử mọi thứ khi có thời gian.
“Được, hoan nghênh hoan nghênh.” Trương Bắc Chinh nghe vậy liền mỉm cười, “Nhưng có lẽ cô không có nhiều thời gian như vậy để đi du lịch nước ngoài phải không?… Khi đến tham quan, nhớ kỹ đừng mua sắm bừa bãi ở các danh lam thắng cảnh, chúng là để lừa người nước ngoài đấy”
Người quản lý phim trường đến thông báo cảnh của Bona sắp bắt đầu quay, cắt ngang lời nói của Trương Bắc Chinh, người đẹp tóc vàng liền dang rộng vòng tay ôm chặt người trước mặt rồi mỉm cười rời đi, không quên tặng một cái hôn gió.
“Quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy từ khi nào thế?” Thẩm Du vừa mới từ phòng hóa trang đi ra tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, có chút nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Trương Bắc Chinh thấy Thẩm Du tới, liền thở phào nhẹ nhõm, ngây thơ nói: “Dù thế nào đi nữa, khi người ta muốn nói chuyện với anh, anh cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được, nhưng người phương Tây thật sự rất nhiệt tình và tốt bụng.”
“Tôi thấy cậu nói khá nhiều và nhiệt tình,.” Thẩm Du nghe vậy không khỏi bật cười.
“Không giống nhau.” Trương Bắc Chinh suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra được câu trả lời hợp lý, cuối cùng xoa nhẹ đầu mình.
“Thôi bỏ đi, anh Du, hôm nay quay phim xong tôi sẽ rời đi. Kim Khả lão sư dự định ra ngoài mua đồ, nhờ tôi làm vệ sĩ.”
“Vệ sĩ?” Thẩm Du sửng sốt một chút, sau đó liền vui mừng.
“Một cô gái nhỏ như cô ấy ra nước ngoài một mình cũng không an toàn. Dù sao tôi cũng làm lính mấy năm thân thủ vẫn nhanh nhẹn, cô ấy bảo tôi ra ngoài cùng chắc là vì muốn tìm một vệ sĩ, nhưng có lẽ cô ấy xấu hổ khi nói thẳng như vậy.” Trương Bắc Chinh giải thích một cách rõ ràng.
“Vậy thì cậu đi đi.” Thẩm Du nghe vậy gật đầu mỉm cười, cậu không phải trẻ con, cũng không có gì khiến người khác lo lắng.
Sau khi tạm biệt Trương Bắc Chinh, Thẩm Du đi bộ đến trường quay liền thấy Bona đang quay trước vô số tấm đèn chiếu từ xa. Thẳng thắn mà nói, danh tiếng của Bona quả thực xứng đáng với khả năng diễn xuất của cô ấy, bỏ qua thái độ quá cởi mở và nhiệt tình thì không có gì để chê, Chung Tư Mộ quả thực rất biết nhìn diễn viên.
Cảnh quay solo của Bona nhanh chóng được chuyển tiếp bằng cảnh cô đối diện với Thẩm Du. Nhân vật Trình Hiểu do Thẩm Du thủ vai trong tác phẩm này mất cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ, dù chỉ mới 17, 18 tuổi nhưng cậu đã từng sống cùng với cha nuôi trong một đội quân đánh thuê ở Nam Mỹ trong một khoảng thời gian ngắn. Cha nuôi đã tìm cách đưa cậu đến sống ở Mỹ trước khi ông qua đời vì bệnh hiểm nghèo.
Mặc dù cha nuôi để lại đủ tiền cho Trình Hiểu nhưng quãng thời gian chiến đấu trên chiến trường khi cậu còn nhỏ đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong tâm hồn cậu, khiến cậu không thể học tập, vui chơi và yêu đương như một thiếu niên bình thường. Ngay cả việc sống ở khu phố Tàu, nơi đầy rẫy người Hoa, cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác về với bản sắc. Trái tim cậu vẫn còn ở vùng đất bị chiến tranh tàn phá đó, khao khát chiến đấu và giết chóc, cũng như những thông tin về cha mẹ ruột mà cha nuôi chưa bao giờ cho cậu biết.
Nhưng quay lại đó và đạt được điều mình muốn bằng chính sức lực của mình rõ ràng là điều không thể. Bằng sự trùng hợp của duyên phận, Trình Hiểu đã gặp Đường Chí, một người lính đặc chủng với mong muốn biết được sự thật về sự hy sinh của anh trai mình ở Nam Mỹ. Sau khi cân nhắc, Trình Hiểu đã gửi lời mời Đường Chí đến lưu vực sông Amazon ở Nam Mỹ.
Tuổi tác của Thẩm Du so với thiết lập nhân vật Trình Hiểu chênh lệch khoảng chừng mười tuổi, may mắn là nhìn cậu vẫn còn rất trẻ. Thẩm Du đã cắt tóc ngắn nam tính, mặc trang phục hiphop, cố ý tạo hình để tạo cảm giác hài hòa.
Cảnh quay giữa Thẩm Du và Bona là sau khi Trình Hiểu đàm phán các điều khoản với Đường Chí và Chu Châu, Trình Hiểu đã tìm thấy Ella, một doanh nhân ngầm cung cấp thông tin tình báo và vật tư cho cha nuôi và cậu muốn nhận được sự giúp đỡ từ cô để có thể mua vật tư vũ khí và vé tàu đen rồi quá cảnh.
“Cậu chắc chắn rằng mình muốn đi không?” Ella nửa nằm trên ghế sofa da cừu, một tay cầm tập tài liệu dán kín đựng vé phà, vừa thổi điếu thuốc vừa nhẹ nhàng hỏi.
Đài từ của Bona rất lạ khi cô ấy nói những câu tiếng Trung, có lẽ một vài câu buộc phải đánh dấu bằng cách phát âm Latinh. May mắn thay, nhân vật của cô trong tác phẩm này không được thiết lập với cách phát âm tiếng Trung chuẩn, cô chỉ ngẫu hứng sử dụng tiếng Trung khi nói những lời này với Trình Hiểu, giọng điệu này lại rất phù hợp với tình huống hơn.
Thẩm Du bình tĩnh chuyển tầm mắt từ chiếc ví sang cho người phụ nữ quyến rũ và đáp lại bằng sự im lặng. Trình Hiểu là người từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều chuyện sinh ly từ biệt, nên cậu không còn sợ cái chết, một khi đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được.
“Cha của cậu căn bản không muốn cậu trở lại nơi đó.” Thấy Trình Hiểu không trả lời, Ella nhìn lên trần nhà, tự nhủ, làn khói còn đọng lại che khuất khuôn mặt cô, khiến vẻ mặt cô trở nên không rõ ràng.
“Cầm tiền và làm việc của mình đi.” Trình Hiểu không phủ nhận mà trực tiếp nhắc nhở Ella mục đích duy nhất của cô là kinh doanh.
“Đừng căng thẳng thế, Trình Hiểu bé nhỏ. Đã có ai từng nói với em chưa -” Ella nửa cười, chậm rãi giơ tay lên, đầy ẩn ý nhìn chàng trai trẻ trước mặt, ngón tay thản nhiên dò xuống trước ngực, “Quá thẳng thắn sẽ làm phụ nữ không hài lòng.”
Giây tiếp theo, Trình Hiểu đột nhiên nắm lấy cổ tay Ella với vẻ mặt không biểu cảm, cậu nắm chặt tay cô mạnh đến mức cô phải rên rỉ.
“Đừng chạm vào tôi.” Trình Hiểu cảnh cáo rồi hất cổ tay của Ella ra, khuôn mặt đẹp trai vô tình càng lớn càng tràn ngập sự thờ ơ và lạnh lùng như trước.
Ella nhìn cậu, đôi mắt lơ đãng trong nửa giây, chợt nhớ đến cảnh tượng ngày đó cách đây bảy tám năm, cũng là một buổi chiều thời tiết dễ chịu, một người đàn ông có khuôn mặt phương Đông bước vào cửa hàng với nụ cười giễu cợt. Theo sau là một đứa trẻ rất kỳ lạ, dù có trêu chọc thế nào cũng không cười.
Cô học tiếng Trung đã lâu như vậy rồi sao, cậu bé từng cao không quá eo của cô đã lớn đến mức có thể dễ dàng khống chế cổ tay cô.
“Nếu lần này rời đi, có thể cậu sẽ không bao giờ quay lại được.” Ella nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được nói: “Cha của cậu——”
“Cha tôi đã chết.” Trình Hiểu cắt ngang lời đang định nói của người phụ nữ, lặp lại lần nữa như muốn cô nhớ kĩ điều này: “Ông ấy đã chết.”
Đưa tay nhận lấy tấm vé từ tay Ella, Trình Hiểu quay người rời đi mà không hề ngoảnh lại, vật tư và vũ khí trước đó đã được chuyển đi thành từng đợt, Đường Chí và Chu Châu đang chuẩn bị sẵn sàng và đợi cậu cùng nhau đi xem có chuyện gì không. Có thể đây là kết thúc định mệnh của họ.
Phía sau Ella cũng không nói gì, chậm rãi nhả ra một vòng khói, ánh nắng hiếm hoi tràn vào căn phòng mờ ảo không có cửa sổ trong chốc lát khi cánh cửa mở ra, soi sáng đôi mắt xinh đẹp của cô đang có một làn nước trong suốt.
…
Sau khi Chung Tư Mộ hô cut, Bona điều chỉnh lại cảm xúc trong giây lát, kéo người phiên dịch đến và bắt đầu nói chuyện một cách sôi nổi, có lẽ là việc nói tiếng Trung rất khó nên cuối cùng cô ấy cũng đã hoàn thành cảnh này. Sau đó, cô liền hỏi Trương Bắc Chinh đang ở đâu, sau khi nghe tin cậu ấy không còn ở trường quay, cô tiếc nuối đi đến phòng chờ riêng có bật máy điều hòa.
Hôm nay tất cả các diễn viên đều có trạng thái tốt, việc quay phim gần như không bị chậm trễ, cảnh phim được quay trong phim trường vào lúc ba bốn giờ chiều, người quản lý đang thu dọn đồ đạc và đi nghỉ, Thẩm Du nhìn thấy Chung Tư Mộ còn đang bận, Thẩm Du định bước tới chào hỏi rồi rời đi trước, nhưng vừa đi tới đã bị ai đó nắm lấy cổ tay.
“…?” Thẩm Du giật mình, thấy chung quanh không có người chú ý tới mình, cậu bất đắc dĩ nhìn Chung Tư Mộ cũng đang nhìn cậu.
“Quần áo bị nhăn rồi này.” Chung Tư Mặc mỉm cười, đưa tay giúp Thẩm Du chỉnh lại quần áo, lặng lẽ lau mồ hôi trên ngực Thẩm Du.
“Sau này cậu nên chú ý đến ngoại hình của mình hơn.” Đạo diễn đã đạt được mục đích liền buông nam diễn viên trẻ vừa mới bị chiếm tiện nghi ra , trầm giọng nói. Thẩm Du nghiến răng nghiến lợi nhìn Chung Tư Mặc đang bày ra bộ mặt chính trực, cuối cùng bất đắc dĩ cam chịu số mệnh rời đi, điều gì đã khiến cậu yêu người này vậy?
Nghĩ lại mới để ý nơi mà Chung Tư Mộ chạm vào gần như trùng khớp với nơi mà Bona đã chạm vào khi diễn xuất, nghĩ đến vì chút chuyện trẻ con này Chung Tư Mộ mà như vậy, Thẩm Du không nói nên lời, cậu cảm thấy buồn cười, không khỏi lắc đầu bất lực.
“Anh Du, anh cười cái gì vậy?”
Giọng nói của An Vy vang lên phía trước, Thẩm Du đã tới cửa phòng chờ riêng khi cậu chưa kịp định thần lại.
“Không có gì, chúng ta đi ăn chút gì để chuẩn bị cho buổi quay đêm nay đi.” Thẩm Du bình tĩnh lại nói, cậu không thể nói cho An Vy biết vừa rồi ông chủ của cậu đã làm một việc cực kỳ trẻ con.
An Vy nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Du, cô biết chắc là cơm chó, nướu răng của cô không khỏi cảm thấy có chút đau nhức. Vốn tưởng rằng đoàn làm phim bận rộn như vậy, cô độc thân sẽ bớt tổn thương hơn, nhưng bây giờ xem ra, thật ra đó chỉ là ảo tưởng, người đang yêu luôn có cách vô tình giáng cho những người độc thân một đòn nặng nề.
“Em bảo Đường Nguyên đi lấy đồ ăn, lát nữa cậu ấy sẽ quay lại ngay. Anh Du, đừng lo lắng nữa, còn có việc khác phải làm mà.” An Vy cảm thấy tổn thương, nhưng vẫn nhiệt tình dẫn Thẩm Du vào phòng nghỉ và nói.
“Có chuyện gì thế?” Thẩm Du bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt thần bí của An Vy.
“Không phải chứ, anh Du, anh quên thật rồi à?” An Vy nói với giọng cường điệu rồi ôm trán thở dài: “Xem ra dạo này anh bận quay phim quá, khiến bản thân thành kẻ ngốc rồi.”
“Xảy ra chuyện gì à?” Thẩm Du thấy vậy, suy đi nghĩ lại xem mình đã quên mất chuyện quan trọng gì, nhưng càng nghĩ lại càng thấy đầu óc trống rỗng, cậu khó hiểu hỏi.
“Ồ, bây giờ có tình yêu mới nên anh đã quên mất tình cũ rồi, giờ có Trình Hiểu, anh cũng quên hết tất cả. Hà Thái Thái sắp khóc chết trong toilet mất.” An Vy lấy di động ra, vẫy vẫy trước mặt Thẩm Du, cười nói: “Anh Du, rốt cuộc anh nhớ chuyện gì vậy? Hôm nay là ngày phát sóng tập cuối của Theo đuổi ngọn gió cho thành viên nạp VIP trong nước! Ngay sau khi phát sóng, Hà Khí hy sinh chính mình, biến mất không dấu vết, trên weibo các Cá Khô Nhỏ đều đang khóc ngất, anh chắc chắn là vẫn muốn ra ngoài chứ?”
Bình luận chương "Chương 73 - Kết cục của "Theo đuổi ngọn gió""
Top lượt xem của web
Yêu Đơn Phương
Quỷ Dạ Khúc
Omega Complex
Dưới Ánh Đèn Xanh
Vận Xui
Rắc Rối Ngọt Ngào
Mới Đăng Tải
Bình luận mới nhất
Lịch
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 |
8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 |
15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 |
22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
29 | 30 | 31 |