Những Điều Đáng Chết. - Chương 1:
Chương 1
[ Hít một hơi thật sâu, sau đó hãy dừng lại một chút và giải toả tâm trí bạn ]
Ja-kyung trải tấm thảm yoga trước cửa sổ lớn, nâng thân trên mình lên và bắt chéo chân. Mỗi lần hít vào thở ra, con rắn miệng mở rộng trên vai phải của anh ta vặn vẹo và di chuyển. Nhiệt độ giữa ban ngày gần chạm mốc 38 độ C, nhưng nhiệt độ căn hộ của Ja-kyung lạnh tới mức anh phải mặc áo dài tay.
Nhạc thiền tiếp tục được phát ra từ loa .
[ Hãy để sự tức giận , thù hằn và tất cả những cảm xúc tiêu cực ra khỏi trái tim bạn ]
Có sự hiện diện của ai đó trước cửa, và sự tỉnh táo thì vẫn còn. Tiếng bước chân vang lên , theo sau đó là tiếng thứ gì đó rơi xuống, anh mở đôi mắt nhắm nghiền để nhìn vào nơi mà thứ âm thanh đó xuất hiện .
Thứ rơi trên sàn là tờ nhật báo sáng nay của Thái Lan. Khuôn mặt người đàn ông bị Ja-kyung kết liễu đêm qua được xuất hiện lên trang nhất của tờ nhật báo. Anh nghe thấy cái tiếng vỗ tay chậm rãi phía trên đầu mình. Ánh mắt anh , vốn đã dính chặt vào tờ báo , hướng lên trên. Một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt anh. Wang Han là một người Trung , gã giống như là người anh em với Ja-kyung.
“ Đúng như mong đợi , cậu thật xuất sắc “
Yang Yang, một gã người Trung kiếm tiền ở Thái nhờ đường dây mại dâm và buôn bán nội tạng, được phát hiện đã tử vong trên giường khách sạn vào sáng nay. Ông ta bị bắn vào ngực trái với viên đạn cỡ 7.62mm xuyên qua tấm kính từ toà nhà đối diện và xuyên thẳng vào tim ông ta cực kì chính xác mà không sai sót một inch nào.
“ Người dân phản ứng rất nhiệt tình khi ông ta chết. Cậu hẳn nên làm rất nhiều điều xấu xa lúc đó”
Điều đó tệ tới mức nào còn chẳng ảnh hưởng tới anh. Anh sẽ nhận được một khoản tiền hoa hồng, nên anh giết ông ta, đó là cách mà mọi chuyện kết thúc.
“ Vậy còn về khoản tiền ? “
Đáp lại câu hỏi của Ja-kyung, đôi môi vốn đang mỉm cười của Wang Han nhếch lên.
“ Phần còn lại đâu? “
Ja-kyung hỏi với vẻ mặt khó hiểu khi thấy Wang Han trở về tay không với một tờ báo. Nếu theo kế hoạch, thì giờ anh sẽ có 300,000 đô trong tài khoản ngay lúc này. Tất nhiên, là bằng tiền mặt. Wang Han dừng lại và ra hiệu chú ý vào chiếc bàn phía sau. Trên bàn là một túi hamburger.
“ Hãy ăn trước đã nhé, không phải vẫn đang là buổi sáng sao? “
Wang Han bước tới bàn , lấy chiếc hamburger ra khỏi túi giấy , cắm ống hút vào cốc nước. Chiếc bàn nhỏ hoàn hảo cho hai người. Gã thậm chí còn mở hộp bánh ra cho dễ ăn hơn, còn Ja-kyung chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh , không hề có ý định muốn ăn chúng.
Wang Han nở nụ cười khó khăn
” Tôi sẽ đưa nó cho cậu mà “
Ngay khi anh ta vừa dứt câu, Ja-kyung lâp tức đứng dậy rời, khỏi chỗ ngồi. Anh cau mày tỏ vẻ bất mãn. Khá chắc , anh quay về phòng ngủ hơn là tới phòng bếp. Chết tiệt. Wang Han nhìn theo với đôi mắt nhắm nghiền.
Ja-kyung tiến vào phòng và chọn cho mình một chiếc áo sơ mi. Đó là chiếc áo hoạt tiết Hawaii với những bông hoa đỏ rực. Anh rất thích nó vì anh đã mua nó với giá rẻ ở chợ đêm cách đây vài hôm. Vẻ mặt khi cài cúc áo có chút phấn khích. Anh luôn luôn có cái biểu hiện đó trước khi giết một ai.
“ Cậu định đi đâu? “
“ Đi lấy tiền. “
“ Bình tĩnh nghe tôi nói đã. Mọi chuyện xảy ra đều có lí do. “
Thay vì để tâm đến , Ja-kyung mở ngăn kéo ở chiếc tủ bên cạnh giường. Một khẩu lục Beretta màu bạc sáng chói.
“ Nói đi vì tôi đang lắng nghe đây.”
Nhưng thứ Ja-kyung lấy ra không phải là khẩu súng, anh vơ lấy chiếc đồng hồ ở bên cạnh đó. Chiếc đồng hồ đó hoạt động như một quả bom hẹn giờ. Cho dù nó không thể phá tung một toà nhà, nhưng có thể nổ tung mọi thứ xung quanh chỉ với một nút bấm.
Vẻ mặt Wang Han đanh lại.
“ Tôi sẽ đi lấy vào ngày mai.”
“ Không. Hôm nay tôi sẽ đích thân đi lấy.”
“ Cậu không cần phải phiền bản thân vậy đâu. Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Cậu cứ ở lại đây.”
Ja-kyung quay người đi ra khỏi phòng dù vẫn còn chưa nói xong. Wang Han nhớ về vị khách hàng lúc mới ngày hôm nay với vẻ mặt tuyệt vọng của hắn. Hắn là một tên người Nga gốc Hoa tên Dmitry, cầm đầu một băng đảng tội phạm khét tiếng.
Gã luôn giữ lời hứa sắc bén như dao, nhưng vì một lí do nào đó, gã đã hoãn việc thanh toán nốt số dư ba ngày. Xem ra chuyện còn nghiêm trọng hơn gã nghĩ. Thất hứa có nghĩa là công việc đã bị gián đoạn. Mà Ja-kyung không phải kiểu người dễ dãi với những thứ bị gián đoạn. Anh là một gã luôn đếm từng phút , từng giây và cảm thấy rất hứng thú.
Ja-kyung bước ra khỏi cánh cửa và nhìn lại.
“ Người anh em, cậu không cần phải đến đâu.”
“ Vì sao?”
“ Ở lại mà bắt mấy con gián đi.”
Gã bối rối khi được nhắc đến chuyện có gián.
“ Cái gì cơ?”
“ Tôi nghĩ tôi đã thấy con gián to cỡ này vào sáng nay.”
Ja-kyung xoè ngón tay cái vào ngón trỏ, căng hết cỡ gần bằng gương mình mặt và cọ tay vào quần. Không. Gã thực sự ghét chúng. Wang Han biết mình ghét gián đến cỡ nào. Hơn nữa , gián ở Đông Nam Á to đến mức chúng tưởng chừng đang đi bộ chứ không phải bò. Dẫu sao thì…
“ Bây giờ việc đó có quan trọng không?”
“ Quan trọng như việc bây giờ tôi sẽ đi lấy khoản tiền đó. Nếu tôi có chết, tôi cũng không thể làm bạn với chúng. Tôi nói với cậu để đề phòng thôi, nhưng cậu phải giết chúng. Cậu không thể dùng thuốc xịt muỗi giết chúng như trước đâu. Nếu chúng xuất hiện lần nữa , e rằng tôi sẽ không ngủ được mất.”
Ja-kyung, người vừa rời đi với một yêu cầu tuyệt vời được đưa ra, quay lại nói
“ Tất nhiên , là nếu tôi còn sống trở về.”
Anh, với câu đùa về việc mình có thể sẽ chết. Cánh cửa đóng lại và Wang Han, người vừa bị bỏ lại một mình, xoa mặt. Tiếng kêu khẽ phát ra từ miệng. Đáng lẽ ra gã phải giữ chân anh lại hơn nữa. Gã mong mình không thấy cái tên của Ja-kyung xuất hiện trên mặt báo vào ngày mai.
***
Khi vị đầu bếp mang ra đĩa thịt bít tết thăn mềm, Dmitry cắt một nhát dao mềm mại và uyển chuyển bằng nĩa và dao. Chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh mỗi khi tay hắn di chuyển. Hai tên cường tráng đứng một bên với khẩu súng máy, và vài tên kéo theo chó đi xung quanh canh gác khu vực.
Ánh mắt Dmitry liếc qua tờ báo ở bên trái. Nó vừa được đăng công khai vào sáng nay, nhưng cái chết của Yang Yang, dường như kẻ thù của hắn đã được đăng lên một bài báo lớn. Nụ cười nở trên khuôn mặt hắn, cũng là lúc máu đỏ chảy ra từ miếng thịt nhuộm đỏ cả chiếc đĩa trắng.
Nước thịt lan ra khi hắn một miếng thịt vào miệng bằng chiếc nĩa. Cái sự tắc nghẽn ngáng đường ngàn năm ấy dường như tan biến khi cái gai trong mắt hắn đã không còn. Hắn lau đi vết máu trên môi, tiếp tục thưởng thức thứ hương vị lạ thường, và rồi. Bang! Một tiếng động lớn phát ra từ cửa.
Một con báo đốm đen được nuôi dưỡng tốt với tốc độ khủng khiếp lao vào sân cùng lúc hàm của nó ngừng nhai miếng thịt sống. Những tên vệ sĩ tập trung lại thành đội hình và chĩa súng về phía con báo khi nó lao tới rồi dừng lại trước Dmitry.
Hắn cau có khi thấy bãi cỏ được chăm bón tỉ mỉ đã bị hư hại nghiêm trọng. Cánh cửa người lái được mở ra, miếng thịt đã được nhai nhổ ra cùng lúc. Kẻ đột nhập lạ mặt rời khỏi ghế lái cùng tiếng nhạc ồn ào tưởng chừng xé rách màng nhĩ, người mặc áo sơ mi hoa nổi bật cùng chiếc kính râm.
Nhưng Ja-kyung rảo bước lại gần với vẻ mặt không quan tâm đến chuyện đó. Dmitry ra lệnh cho người của mình hạ súng xuống. Ja-kyung kéo chiếc ghế đối diện đó ra như thể nó là của mình và ngồi xuống.
“ Cậu có muốn ăn không?”
Ja-kyung tháo chiếc kính râm ra và đặt chúng lên bàn.
“ Không ăn uống gì cả , chỉ cần đưa tôi số tiền. “
Đôi mắt nâu của Ja-kyung lóe lên đầy nhạy cảm khi anh dần dựa lưng vào ghế.
“ Có phải mối lo ngại của ông đã biến mất đúng không? Mặt ông tươi tỉnh hơn tối hôm qua đấy.
“ Ta đã từng, nhưng nó không còn được tốt nữa. Ta đã hi vọng mình có một bữa ăn yên ổn, cho tới khi cậu phá hỏng nó.”
“ Chuyện này sẽ không xảy ra nếu ông trả tiền đúng hạn. Nhờ vậy mà tiền lãi vẫn nhân lên từng chút một.”
Khịt mũi xong, Dmitry lấy dao và nĩa tiếp tục cắt miếng thịt. Ja-kyung nhanh chóng trượt tay vào túi quần mình. Dù là không có lệnh , hàng chục khẩu súng chĩa về phía anh cùng một lúc. Ja-kyung nhoẻn miệng cười khi lấy ra từ túi quần một điếu thuốc và bật lửa Zippo bạc.
“ Đáng sợ thật đấy. “
Sau khi châm điếu thuốc , anh uể oải dựa vào ghế.
“ Tôi cho ông ba phút. Hoặc tôi sẽ lấy mạng ông và số tiền còn lại.”
Những tên tay sai của Dmitry chú ý vào đầu điếc thuốc đã cháy đỏ trước đó chuyển sang màu xám. Chúng sẽ bóp cò ngay khi thấy Ja-kyung di chuyển.
Tuy nhiên, chúng không hề vội vàng hành động. Không ai trong số chúng có ác cảm với Ja-kyung ở quá khứ. Họ không thể biết anh ta sẽ làm gì vì anh ta thông thạo cả việc dùng súng và bom. Ja-kyung dập điếu thuốc sau hơi cuối. Điếu thuốc bật lên rơi trúng vào miếng thịt trên đĩa bít tết.
“Tôi không nghĩ nó đã chín hoàn toàn. Nấu chín đi , rồi hãy ăn.”
Môi Dmitry cong lên
“Đó là lí do tôi thích cậu. Cậu chẳng sợ bất cứ điều gì.”
Ja-kyung nhìn đồng hồ của mình thay vì trả lời.
“Còn mười lăm giây.”
“Chưa kể đến các kĩ năng của cậu.”
“Mười giây. Còn gì muốn trăn trối không?”
“Và đó là lí do…”
“Năm giây.”
“Đến Hàn Quốc và giết một ai đó đi. Tôi sẽ trả giá gấp mười lần với tư cách là khách VIP.”
Trans: MChi
Edit: Karen.
Bình luận chương "Chương 1:"
Tìm kiếm
CÂY KHÔNG RỄ
Top lượt xem của web
Cây Không Rễ
Yêu Đơn Phương
Quỷ Dạ Khúc
Omega Complex
Able
Tương Phùng
Bình luận mới nhất
Lịch
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 |
8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 |
15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 |
22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
29 | 30 |