Những Điều Đáng Chết. - Chương 2:
Những Điều Đáng Chết.
Chương 2.
——–
Có một hàng người dài vô tận trong sân nhà thờ, nơi đặt phòng ăn trưa miễn phí và mọi người quây quần bên chiếc bàn màu xanh ngay khi hết chỗ. Một trong số các tình nguyện viên đã được phóng viên ghi lại bằng camera dưới ống máy quay của Yoon, đang quay ở chỗ này và chỗ kia.
Người đàn ông mặc tạp dề màu xanh lá cây rất đẹp trai, nhìn từ xa đã lộ rõ sự nổi bật. Anh cao ráo, dáng chuẩn và có nụ cười gây thu hút thiện cảm với mọi người.
“Anh ấy thật đẹp trai.”
Phóng viên Kwak đang ăn kem bên cạnh nhìn sang.
“Kang II – hyun?”
“Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông đó là một tay xã hội đen. Khi nhìn vào bề ngoài, bạn có thể biết anh ta không chỉ là một diễn viên, phải không?”
“Nếu thực sự có một điều khác biệt giữa Kang II-hyun với các diễn viên khác, đó phải là anh ấy thực sự bỏ xa họ.”
Phóng viên Yoon rời mắt khỏi máy quay và nhìn lại tiền bối Kwak của mình.
“Tiền bối, anh có thấy nó không?”
“Tôi phải xem mới biết sao? Ai cũng biết doanh nghiệp của anh ta là công ty xã hội đen. Cậu biết rằng một đại biểu Quốc Hội đã tự tử ba năm trước đây và được tìm thấy trong trạng thái đã €hết, phải không? Đó là tất cả-,”
“Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi.” Một người đàn ông xuất hiện giữa hai người đang bí mật trò chuyện và đưa cho họ một ly sinh tố. Hắn cười rạng rỡ hết mức có thể, nhưng ánh mắt và khí chất lại toát ra sự khác thường. Trên mu bàn tay của người đàn ông có vô số vết sẹo nhỏ mà thậm chí nhiều năm cũng không thể xóa mờ.
“Thật mong chờ bài viết của cậu. Chúng tôi hiện đang làm rất nhiều điều tốt đẹp.”
Hắn giao tiếp ánh mắt với Kwak và cố ý nhấn mạnh từ ‘rất nhiều điều tốt đẹp’. Phóng viên Kwak, người đang lo lắng, nhanh chóng cầm lấy hai ly và đáp lại bằng nụ cười ngượng ngạo. Người đàn ông trước mặt anh là một thư ký làm việc dưới quyền Kang II-hyun. Về cấp bậc thư ký của tổ chức, con ngựa mã chính là cánh tay phải.
Tên hắn ta là gì… Park Tae-soo?
Park Tae-soo, người đột nhiên xuất hiện từ xó xỉnh nào đó đưa cho anh đồ uống, gật đầu và sau đó biến mất. Phóng viên Kwak hạ giọng nhổm về phía phóng viên Yoon.
“Này, hắn vừa nghe thấy sao?”
“Nếu hắn nghe thấy thì sao? Nó không giống như một số điều vô nghĩa em đã bịa ra.”
Kwak vô thức lau mồ hôi trên trán.
“Tôi có đổ mồ không? Có vẻ rõ ràng là tôi đang căng thẳng phải không?”
“Tại sao anh lại sợ hãi như vậy? Bộ ai sẽ giết anh sao?”
Khi đề cập đến việc giết anh ta, Kwak liền nhìn chằm chằm vào đồ uống trên tay mình. Nếu ném đi, họ có thể nhìn thấy nó, và anh ta đồng dạng cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới việc uống nó. Trong khi anh đang bận chìm trong suy nghĩ, phóng viên Yoon, người đứng cạnh anh đã mở nắp uống cạn. Kwak vội đưa tay ra ngăn cản nhưng Yoon đã nhanh tay lẹ miệng uống hết sạch rồi.
“Này. Sao cậu lại uống? Tôi đang nghi ngờ có thứ gì không tốt trong đó.”
Phóng viên Yoon chỉ tay về phía Kang II-hyun, người đang đứng phục vụ với nụ cười trên mặt. Park Tae-soo, người vừa đưa đồ uống cho họ đang đứng ngay bên cạnh anh ta và Kang II-hyun, người vừa lắng nghe vừa nhìn chằm chằm vào phóng viên Yoon và phóng viên Kwak. Quá đỗi ngạc nhiên, Kwak lặng lẽ quay lưng lại và gọi cho hậu bối của mình.
“Chết tiệt. Sao anh ta lại nhìn về phía này?”
“Chà, em cũng tò mò về chuyện đó.”
Phóng viên Yoon nhấp một ngụm rượu rồi gật đầu cảm ơn. Kang II-hyun mỉm cười lịch sự và đưa thức ăn cho những người xếp hàng một lần nữa. Khi anh ta giao tiếp ánh mắt với từng người vô gia cư, sẽ mỉm cười hoặc thậm chí bắt tay với những người thỉnh thoảng đưa tay ra, trông anh ta thực giống như một chính trị gia.
“Mẹ nó, thật bẩn thỉu.”
Kang Tae-han tháo bỏ kính của mình, đổ thật nhiều rượu lên tay và xoa chúng thêm lần nữa. Hắn nắm tay để nhận sự biết ơn từ những người vô gia cư vì đã làm bữa ăn cho họ. Hắn thậm chí còn rửa sạch bằng nước nhưng cảm giác khó chịu vẫn không hề biến mất.
“Giống như những con gián gớm ghiếc. Chỉ lao vào vì họ vui khi chúng ta cho họ đồ ăn miễn phí.”
Kang Tae-han nhổ một ngụm nước bọt xuống đất và rút điếu thuốc từ trong túi ra. Một tên cấp dưới đứng gần đó nhanh chóng chạy đến châm lửa. Hắn hít một hơi thuốc và thở ra trong không khí ngột ngạt.
Thực tế mặc dù hiện tại đã là tháng Năm, thời tiết vẫn như thiêu đốt. Có rất nhiều lời bàn tán trên TV về mùa hè năm nay là đợt nắng nóng tồi tệ nhất từ trước tới giờ, nhưng bằng cách nào đó, những tin tức tương tự luôn được đưa ra vào khoảng thời gian này.
Ở đằng xa, nơi cậu em trai Kang II-hyun đang chụp ảnh cùng các tình nguyện viên. Tae-han cười giễu khi thấy em trai mình đang giả làm người tốt. Tên khốn kinh tởm. Chụp ảnh xong, anh cởi tạp dề đưa cho cấp dưới đứng bên cạnh.
Sau đó, họ nói chuyện một lúc trước khi đến chỗ của Tae-han. Họ thu hút sự chú ý của mọi người với chiều cao gần 190 cm, khung xương chắc khỏe và thân hình chuẩn kiểu Tây. Áo sơ mi được gấp gọn lại để lộ bắp tay rắn chắc, và hình dạng của cơ bắp thay đổi theo từng cử động của cánh tay. Đó là lý do tại sao những người phụ nữ chảy nước miếng khi xem họ làm việc. Hắn thật là xui xẻo.
Kang II-hyun, người đã đến gần hắn, lấy nước đóng chai và làm dịu cổ họng mình.
“Diễn không tốt à? Cậu trông như có thể trở thành một diễn viên vào thời điểm này.”
Kang lI-hyun ném chai nước anh đã uống vào thùng rác khi nghe Kang Tae-han mỉa mai.
“Đừng làm người khác xấu hổ trong khi anh cũng đang bị mỉa mai. Tôi đã đến gặp người phóng viên trước đó.”
Giọng của anh ta lạnh hơn một chút, có thể vì nó thấp hơn một tông so với người bình thường.
“Phóng viên? Ai?”
II-hyun lấy ra một điếu thuốc, châm lửa và liếc xéo Tae-han, người đeo kính đã hộ tống mẹ mình rời khỏi Hoa Kỳ. Bên cạnh đó, anh luôn cau có trên trán khiến hắn lo lắng. Khi anh ta thở ra khói thuốc trên khuôn mặt đó, những nếp nhăn hằn sâu hơn giữa hai lông mày.
Tae-han ho trước làn khói thuốc đang bốc lên xua tay và chửi rủa.
“Và làm ơn, hãy mỉm cười một chút trước mọi người. Sẽ chẳng có ai đánh anh nếu anh cười cả.”
“Đó là chuyên môn của anh. Cười nhiều như những gì anh muốn.”
II-hyun hút và châm điếu thuốcvề phía trước.
“Hãy cố mà vượt qua chuyện này. Anh phải ở trên cùng một trang biểu cảm với tay và miệng của mình để ăn.”
Tae-han trợn tròn mắt khi nghe những lời đó. Dù họ cùng mẹ khác cha nhưng hắn không khỏi cảm thấy khó chịu khi bị đứa em trai tám tuổi thường xuyên dạy dỗ mình. Hắn từng bắt nó lộn ngược rồi đánh để hối cải lỗi lầm khi còn nhỏ, nhưng sau này rất khó để làm được điều đó khi cậu ta ngày càng cao lớn.
Hắn đã suy nghĩ về lần cuối cùng mình đánh bại Kang II-hyun. Có lẽ là khi cậu ta học lớp một. Thậm chí sau đó, vì một lý do nào đó, có những tiếng la hét và dẫm chân không thương tiếc vào cậu ta. Nhưng ngày đó lại khác. Kang II-hyun, người đang bị đánh, đã giật lấy con giao người quản gia đang cầm và đâm thẳng vào hông Tae-han, vì vậy hắn đã được đưa đến phòng cấp cứu .
Đôi lúc hắn nhớ lại khoảng khắc đó. Khoảng khắc mà Kang II-hyun rõ ràng đang mỉm cười.
[Nếu anh đánh em thêm một lần nữa, hyung*, nơi tiếp theo đó sẽ là trái tim của anh.]
*Hyung: Dịch theo cách gọi của Hàn, chuyển thể thì có nghĩa là “Anh trai”.
Kang Tae-han và những người anh em xã hội đen của mình từ nhỏ đã lớn lên không có một giọt máu trên tay. Kang Hoon, cha của hắn, đã ăn, uống và say khướt trên mảnh đất màu mỡ mà ông trồng trọt, không có cách nào để chiến đấu với kẻ mạnh hơn mà không bị chà đạp.
Tuy nhiên, Kang II-hyun thì khác. Dù lớn lên như cũ nhưng cậu ta lại trở nên hung bạo và xảo quyệt như một tên điên luôn thèm khát máu. Mặc dù gây thù chuốc oán khắp nơi nhưng công việc của cậu ta vẫn hoàn thành một cách gọn gàng, và vẫn luôn trung thành với cha mình, chủ tịch Kang. Điều đó cũng đủ khiến Tae-han phát cáu.
Nhớ lại những kỷ niệm cũ trong giây lát khiến tâm trạng của hắn như bị xáo trộn, vợ của Tae-han, Park Seon-joo, người đã chào hỏi xong các tình nguyện viên, bước đi trong một bộ dáng trang nghiêm. Không giống như mọi khi, nhìn kiểu tóc buộc gọn gàng và lớp trang điểm của cô ấy, lần này Tae-han lại khịt mũi. Cũng có những diễn viên khác ở đây.
“Em đã làm rất tốt, em yêu. Cả thiếu gia cũng vậy.”
“Chị dâu đã làm phần lớn công việc khó khăn. Hôm nay trông chị đẹp hơn hẳn mọi ngày!”
Cô cười che miệng khi nghe em rể khen. Tae-han, người đang đứng gần đó lần nữa nhếch mép. Cô ấy hẳn đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Park Seon-joo cố định ánh mắt và nhìn chằm chằm một lúc, nhưng Tae-han giả vờ như không nhìn thấy và nghoảnh mặt quay đi.
Sau đó Park Tae-soo thận trọng tới gần với một chiếc điện thoại di động.
“Thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên nghe điện thoại.”
Kang II-hyun đã trả lời cuộc điện thoại. Sự sống hiện ra trong mắt anh một khoảng khắc ngắn ngủi khi anh đang lắng nghe người kia nói rồi biến mất.
“Tôi đi đây, vì vậy hãy kiểm soát thay tôi mọi chuyện.”
II-hyun đưa điện thoại di động của mình sau khi kết thúc cuộc gọi và dặn dò Park Tae-soo.
“Chuẩn bị xe. Tôi cần rời đi ngay bây giờ.”
Khi Tae-soo biến mất ngay lập tức, Tae-han mò tò hỏi.
“Cậu đi đâu?”
II-hyun cười lạnh.
Em trai của chúng ta đã gây ra một vụ tai nạn. Chuyện đó um sùm cũng rất lớn.”
Ôi, thằng ngu. Tae-han không chút do dự phun ra những lời nguyền rủa. Họ có một người em cùng cha khác mẹ, là nỗi ô nhục của gia đình. Anh chàng này vừa tròn 20 tuổi đã dính vào cuộc sống về đêm nhưng gần đây đã nâng lên một level mới, án sử dụng ma túy và thường xuyên gây ra những vụ lùm xùm.
“Hyung, em đi trước nhé. Hẹn gặp lại anh trong buổi họp ăn tối ngày mai. Cả hai nhớ về nhà an toàn nhé.”
Sau khi chào tạm biệt một cách lịch sự, II-hyun đi đến chiếc xe đang đậu ở sân sau nhà thờ của mình. Nụ cười trên khuôn mặt tươi cười của anh đã hoàn toàn biến mất và trở nên lạnh lùng như một cục nước đá. Tae-soo, người đã đợi sẵn, mở cửa ghế sau và ngay lập tức di chuyển tới ghế lái.
“Ai bị thương?”
“Sáu người bị thương nhẹ và mộp người bất tỉnh. Trước khi dùng dao đâm đã xảy ra ẩu đả. May mắn thay, con trai của Thượng nghị sĩ Seo không bị thương nặng.”
II-hyun thốt ra câu chửi thề ngắn và sau đó ra lệnh cho Tae-soo.
“Gọi cho Thượng nghị sĩ Seo. Nói với anh ta tôi sẽ gặp anh ta vào buổi tối.”
“Ngài định làm gì với người bạn đang bất tỉnh kia?”
“Loại bỏ hắn ta đi. Sẽ rất đau đầu khi hắn ta thức dậy.”
“Đúng.”
Những ngón tay của anh trên tay vịn cử động như thể anh đang lên kế hoạch cho một cuộc thảm hỏa. Đột nhiên những ngón tay đang di chuyển của anh dừng lại, và ánh mắt họ chạm nhau trong gương.
“Không. Hãy giữ cho hắn ta sống sót trong thời gian này.”
Nếu giữ hắn ta sống sót, sau này hắn sẽ có ích. Xe bắt đầu khởi động và ánh mắt của II-hyun hương ra ngoài cửa sổ. Một cuộc chiến đã nổ ra sau khi một số người đi chơi, uống rượu và sử dụng ma túy, cuối cùng họ được đưa đến bệnh viện. Nếu anh ta nhìn vào nó, ở đó sẽ không có ai là vô tội, vì vậy nó chẳng có vấn đề gì nếu có ai chết. Điều đó cũng tương tự với Kang Seoch-Joo. Anh chỉ thấy khó chịu khi bản thân vó thêm nhiều việc phải làm hơn.
Trans: Miêu Miêu
Bình luận chương "Chương 2:"
Tìm kiếm
CÂY KHÔNG RỄ
Top lượt xem của web
Cây Không Rễ
Yêu Đơn Phương
Quỷ Dạ Khúc
Omega Complex
Able
Tương Phùng
Bình luận mới nhất
Lịch
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 |
8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 |
15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 |
22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
29 | 30 |