Những Điều Đáng Chết. - Chương 3:
Chương 3:
CẢNH BÁO: BẠO LỰC, MÁU ME
Một cái túi đựng tiền đô được trải đầy trên sàn nhà. Wang Han, người đã sắp xếp và chia số tiền đó, nhìn qua Ja-kyung đang ngồi ở bàn. Cậu đã nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tường kể từ khi đến đây. Đó là một nhiệm vụ mới đến từ Dmitry.
“Em định làm nhiệm vụ đó thật à?”
Ja-kyung không nói lời nào. Người đàn ông trong bức ảnh mặc một bộ trang phục cùng với cà vạt màu đen, và trên khuôn mặt ấy dường như không tồn tại bất kỳ cảm xúc nào. Cậu tự hỏi đó là ai. Người mẫu trên tạp chí nước ngoài, hay chính xác hơn là quảng cáo đồ lót? Những đặc điểm khá là mạnh mẽ và lôi cuốn đối với người châu Á, nó làm cho từng tế bào trong người cậu sôi sục lên.
Wang Han đứng lên và đi tới bàn cậu đang ngồi.
“Anh hỏi là em định làm nhiệm vụ đó à?”
Ja-kyung xoay bức ảnh lại và cho Wang Han coi bức ảnh đó.
“Anh ta đẹp trai nhỉ? Anh không nghĩ sẽ rất thú vị khi giết anh ta à?”
“Ờ thì…”
“Anh ta hai mươi chín tuổi, nhìn già hơn như vậy nhỉ.”
“Vậy nên em định làm nhiệm vụ đó à”
Ja-kyung gật đầu.
“Em phải làm thôi. Giá lần này cao gấp mười so với lần trước”
Wang Han ngồi xuống và nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Anh thì không có vấn đề gì. Giết anh ta thì được thôi, nhưng mà em cần đột nhập vào căn nhà đó và lấy một vài món đồ.”
Như mong đợi, yêu cầu đã được thêm vào bởi vì phần thưởng quá lớn. Cậu ấy sẽ bớt băn khoăn vì giết một người trong một hoàn cảnh bình thường, nhưng sau khi giết được người đó, cậu ấy cần lấy một món đồ được giấu trong két sắt bí mật. Đó là yêu cầu của cuộc giao dịch này.
Wang Han lấy bức hình và nhìn vào mặt người đàn ông đó. Anh ấy nhờ một bạn điều tra thật rõ ràng về hắn. Kang Hoon, người đã từng làm lãnh đạo của phái Sewon, một băng đảng cầm quyền ở Hàn Quốc trước đây. Kang Hoon kết hôn với con gái của một chính trị gia, để mở rộng doanh nghiệp, và trở thành một ông chủ lớn. Tất nhiên, ông vẫn thống trị thế giới ngầm trong bí mật.
Ông ta đã kết hôn thêm hai lần nữa kể từ đó, và có ba con trai, một con gái. Ba đứa con trai của ông ta thì làm việc cho công ty, còn con gái là bác sĩ. Kang Il-hyun, người đàn ông trong bức ảnh, là người thành công nhất trong ba người. Wang Han đã từng làm trong giới này và gặp đủ loại người, nên anh ấy có thể đánh giá một người chỉ qua một ánh nhìn. Đôi mắt và khí thế toả ra từ hắn ta trông rất nguy hiểm, và trực giác của Wang Han bảo anh ấy rằng không nên làm nhiệm vụ này.
Hơn thế nữa theo nguồn tin, đây không phải lần đầu có người dự định ám sát hắn. Tất cả bọn họ đều thất bại, và không ai còn sống sót. Nhưng, như thường lệ, Ja-kyung gạt bỏ chúng như những điều đáng khinh.
“Em thì khác. Em đỉnh nhất.”
“Anh biết. Nhưng sẽ ra sao nếu em gặp nguy hiểm?”
“Thì em chết chắc”
“Đừng xem nhẹ nó như thế chứ. Em không có ước mơ à?”
Khi nghe đến từ “ước mơ”, Ja-kyung khép miệng lại. Cậu dự định giải nghiệp khi đến 30 tuổi. Đến cả hòn đảo nơi cậu sẽ nghỉ ngơi suốt cuộc đời còn lại cũng đã được cậu tính xong cả rồi. Một hoang đảo không có ai sống trên đó. Bởi vì khi đó sẽ có rất nhiều kẻ địch xung quanh cậu, vậy nê sẽ thật tiện khi sống ở đó. Cậu phải tìm được một người vợ xinh đẹp, nuôi nấng những đứa con, xây dựng một căn nhà, một nông trại, và sống một cuộc sống thoải mái. Cậu sẽ không bao giờ dạy con cậu cầm súng.
“Chúng ta hãy bàn về nó sau khi em quay lại. Bây giờ chúng ta cần ‘quan tâm’ đến người đàn ông này”
Ja-kyung lấy ra một cái bật lửa từ túi của cậu ấy rồi đốt những tấm ảnh và tài liệu liên quan. Khuôn mặt của Kang Il-hyun dần trở nên méo mó và trông dữ tợn trên tấm ảnh. Cậu tự hỏi hắn sẽ như thế nào khi chết. Thật hưng phấn khi nghĩ đến nó. Cậu cười và ném nó vào thùng rác. Bức ảnh nhanh chóng biến thành một nắm tro tàn rồi biến mất.
Bây giờ là buổi chiều và mặt trời đang từ từ lặn xuống khi một chiếc xe ô tô đen đến được biệt thự Yangpyeong sau hai tiếng lái xe. Đây là biệt thự của ba hắn, chủ tịch Kang, và nó chủ yếu được dùng để làm sân chơi cho con trai út của ông ấy, Kang Seok-Joo và bạn,
Khi cậu mở cửa trước, cậu thấy có người đang dọn dẹp bể bơi. Trong khi dọn dẹp xác thịt và vết máu đã rơi ở đây, họ thấy Kang Il-hyun và nhanh chóng lại chào đón hắn ta. Những việc như vậy thường không xảy ra, và nhiệm vụ của họ là tuân theo nó.
“Mọi người làm việc vất vả rồi”
Lúc đang đi lên những bậc thang đá, hắn nghe thấy một tiếng hét từ trong nhà trước khi bước vào cánh cửa. Có tiếng chửi rủa và tiếng vỡ của một vật gì đó. Cách mọi việc được tiến hành đã rõ ràng. Hắn vẫn còn sức lực, nên ắt hẳn hắn phải chạy vòng quanh như thằng điên, một điều hiếm thấy ở hắn.
Il-hyun quay lại và hỏi Tae-soo.
“Nếu tôi giết đứa con hoang đó, cậu nghĩ ông già đó có buồn không?”
Tae-soo không trả lời. Dù có hay không thì hắn vẫn có thể tự làm được.
“Không. Bây giờ chưa phải lúc. Kể cả cậu ta chết, tôi chỉ có thể an tâm khi ông già đó cũng chết theo.”
Một nụ cười hiện lên trên mặt Il-hyun và biến mất ngay như thể hắn tưởng tượng mình đang giết cậu ta. Khi hắn mở cánh cửa và bước vào, như mong đợi, trước mặt hắn là một đống hỗn độn. Máu văng ra khắp trên sàn nhà và cái xác không rõ danh tính tỏa ra một mùi tanh kinh khủng.
Il-hyun hít một hơi thật sâu. Hmm, thật hấp dẫn. Một lớp máu dày dính vào đế giày của hắn và rơi từng giọt mỗi khi hắn bước đi. Khi người làm thấy Il-hyun, họ nhanh chóng giải tán, và sau đó Kang Seok-joo xuất hiện. Trân người anh ta toàn là máu, cầm một cái dùi và đi vòng quanh như thằng điên.
“Đi đi! Đi khỏi đây ngay mấy thằng khốn kia! Bọn mày muốn chết à? Có biết tao là ai không?”
Anh ta dường như không nhận thức được việc mình đang làm, vì thế anh ta nghĩ tốt nhất nên dạy dỗ anh ta ngay lúc này. Khi Il-hyun tiến lại gần hơn, Kang Seok-joo càng trở nên điên cuồng và quăng cây dùi mạnh bạo hơn. Đi ngay! Đi khỏi đây ngay, đứa con hoang chết tiệt này! Đi ra! Tao sẽ giết mày nếu mày không rời khỏi đây!
Il-hyun bẻ cổ tay của Seok-joo trong khi vừa mới tránh đầu của cái dùi đang bay đến và vặn nó cho đến khi có tiếng va chạm vang lên. Aaa! Tiếng hét ngắn ngủi vang lên. Il-hyun cầm lấy cái dùi và đâm nó vào thái dương của anh ta.
Seok-joo dường như không thể thở sau cú đánh đó. Chân của anh ta nhũn ra và anh ta cố gắng ngồi xuống, nhưng Il-hyun nắm tóc anh ta và bắt anh ta phải đứng lên. Anh ta rút cái dùi ra khi đôi mắt đang nhắm chặt. Máu thịt bị xé toạc ra, máu rơi từng giọt và dính lên đôi giày.
kang Seok-joo run như cầy sấy như thể anh ta không thể chịu đựng được nỗi đau này ngay cả khi đang say.
“Ah… Uh…!”
Anh ta cảm thấy cơn đau như muốn giết chết anh ta và tay anh ta túm lấy cánh tay của Il-hyun, Một giọng nói cảnh cáo vang lên.
“Cứ chạm tay mày vào đó đi và sau đó sẽ đến lượt đôi mắt của mày.”
Kang Seok-joo ngậm chặt miệng anh ta lại và không thể cử động ngay lúc này. Lúc này, nước mắt của anh ta rơi xuống, và mắt anh ta đầy tơ máu. Bây giờ anh ta đã có thể nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt anh ta dường như thụt vào sâu hơn khi thấy nụ cười như ác quỷ của người đó.
“An-anh ư-ư…”
“Bây giờ mày đã nhìn rõ mặt tao chưa?”
“R-rõ…”
Khi hắn mạnh tay hơn, đầu cây dùi cong lại và đâm vào sâu hơn. Trong cơn đau đớn cực độ xuyên thẳng vào xương, Seok-joo không thể phát ra dù là tiếng rên rỉ nhỏ nhất, và miệng của hắn há ra như con cá đang mắc cạn.
“Mày nên ngoan ngoãn lịch sự như lúc này?”
“D…Dạ…”
Cái dùi nghiền nát những khúc xương lộ ra ngay lúc đó, như bàn tay đang mạnh mẽ đang nắm tóc của anh ta. Seok-joo thở hắt ra và ngồi bệt xuống sàn. Dù cơn đau vẫn còn ở đó, nhưng nỗi sợ hãi và nhục nhã còn lớn hơn.
Il-hyun đang nhìn xuống Seok-joo khi hắn nghe thấy âm thanh đến từ cửa trước. Khi Il-hyun quay lại, hắn thấy một vị khách ghé vừa mới đến thăm và mỉm cười.
“Cậu đến muộn.”
Người đàn ông tóc xám là thư ký của mẹ Seok-joo, Kim Seon-young. Cậu ta liếc nhìn Seok-joo đang ngồi bệt dưới sàn và chảy đầy máu. Ngay lúc đó mặt anh ta trở nên khó coi hơn.
“Ngài đã đi quá xa rồi đó.”
“Ta sẽ nghe lời khiển trách của cha ta sau vào bữa cơm ngày mai.”
“Thưa ngài.’”
“Nói đi.”
“Ngài không nên tổn thương gia đình dù bất kỳ lý do nào.”
Mắt của Il-hyun nâng lên ngay khi nghe đến từ “gia đình”. Càng nghĩ đến nó, vẻ khinh thường trong mắt hắn càng rõ rệt. Gia đình. Gia đình… Gia đình. Biến nó thành một điều giả tạo. Hắn liếm đầu chiếc dùi để che giấu cảm xúc thật của hắn và nở một nụ cười. Mắt của thư ký Yoon run lên như là câu trả lời cho hành động đó.
Il-hyun liếm máu trong miệng của mình để thưởng thức nó trước khi phun nó ra sàn.
“Điều đó thật kỳ lạ. Nếu máu đậm đặc hơn nước thì tại sao ta thấy nó thật nhạt nhẽo?”
“Thưa ngài, nếu ngài lại làm thế nữa-”
“Nếu ta làm thế thì sao?”
Dường như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua người cậu ta. Thư ký Yoon dừng một lúc trước khi lùi lại nửa bước và cúi đầu xuống.
“Xin lỗi ngài. Tôi đã đi quá giới hạn.”
“Như ta mong đợi, cậu có thể thấu hiểu được tình huống một cách nhanh chóng. Mặt khác, có vẻ điều này sẽ vương vấn trong lòng thư ký Yoon bây giờ.”
Il-hyun cười to và ném cái dùi xuống đất. Đúng vậy, đó là một trò đùa khôn ngoan, nên đừng cảm thấy khó chịu. Thư ký Yoon không thích Kang Il-hyun nhưng không thể bộc lộ cảm xúc của mình. Vì Kang Seok-joo thật sự dính líu đến vụ việc lần này. Mặc dù không bị thương nghiêm trọng nhưng một trong những người bị thương là con của một chính trị gia, và có thể hiểu được Kang Il-hyun bực mình vì hắn phải chịu trách nhiệm làm mọi thứ yên ổn.
“Vậy tôi sẽ đi bây giờ. Dọn dẹp đống lộn xộn này. Như ngài vẫn thường làm.”
Il-hyun quay lại nhìn. Seok-joo vẫn còn đang ngồi bệt trên sàn. Sau đó Il-hyun tặng cho anh ta một nụ cười ân cần.
“Mày trông thật đáng yêu khi mày nghe lời. Bây giờ, mày mới giống như em trai của tao.”
Trans: MThảo
Bình luận chương "Chương 3:"
Tìm kiếm
Quỷ Dạ Khúc
Top lượt xem của web
Cây Không Rễ
Yêu Đơn Phương
Quỷ Dạ Khúc
Omega Complex
Able
Rắc Rối Ngọt Ngào
Bình luận mới nhất
Lịch
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | ||||
4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 |
11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 |
18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 |
25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 |